"Chó địa ngục?"
Lâm Bình ánh mắt sáng rực, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chó địa ngục.
Giống sói mà lại không phải là sói, giống cẩu nhưng cũng không phải là cẩu, hình dáng kỳ dị, thân hình to lớn và đôi mắt rực đỏ như nham thạch. Chỉ ngoại hình đã khiến cho người ta kinh sợ. Nhưng lúc này, toàn thân nó lại bê bết máu nằm ở dưới đất. Cả người từ trên xuống dưới dày đặc những vết thương vô cùng đáng sợ, thậm chí còn có một lỗ máu xuyên qua cơ thể. Nhìn có vẻ vừa chết không được bao lâu.
"Con chó địa ngục này, thời gian tử vong không vượt quá ba giờ. Dường như đã có một kẻ khác đến Hẻm Tử Thần trước chúng ta một bước rồi. Chỉ là không biết liệu có sinh vật nào khác ngoài chó địa ngục ở bên trong hay không?" Cặp lông mày trắng như tuyết của Loan Nguyệt Thanh hơi nhíu lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ trầm trọng. Mọi thứ đã vượt quá sự dự đoán của cô ta. Cô ta không ngờ rằng sẽ có những sinh vật khác tiến vào Hẻm Tử Thần, càng không thể ngờ rằng chúng đã lấy được một mảnh ở thời điểm trước đám người của cô ta không lâu.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tiếp theo bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy cơ tử vong ở Hẻm Tử Thần mà còn có khả năng sẽ phải đụng độ với cả những sinh vật thuộc chủng tộc khác. Lúc đó nói không chừng xảy sẽ ra xung đột khiến nguy hiểm càng thêm gia tăng.
Quan trọng hơn là ... Loan Nguyệt Thanh không mong muốn, những người kia cũng muốn lấy huyết bồ đề. Nếu không, chỉ e huyết bồ đề đã sớm bị hái trước mất rồi.
Mặc dù trong mắt người thường, huyết bồ đề là vật cực kì âm tà, gây tổn hại cực lớn đến đại đa số các loài sinh vật. Dù có một số tác dụng, nhưng đều là những tác dụng không đáng kể, hoàn toàn có thể thay thế bằng những bảo vật khác.
Tuy nhiên, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lỡ như chó địa ngục cũng giống như cô ta muốn tìm huyết bồ đề, dù khả năng ấy là cực kỳ nhỏ nhưng cũng không phải là không thể. Loan Nguyệt Thanh cảm thấy hơi lo lắng.
Loan Nguyệt Thanh sử dụng một loại pháp bảo tương tự như la bàn, sau khi quay vài cái liền hiện ra một hướng đi, cô nói với mọi người: "Hướng này!" tiếp đó một lần nữa dẫn đầu di chuyển
Lâm Bình theo sát.
"Thật kỳ quái, sao dọc đường không gặp phải con tang thi nào?"
"Đến cả oán linh cũng không thấy?"
Theo sự chỉ dẫn của Loan Nguyệt Thanh, tất cả mọi người đều tiến lên phía trước, trong suốt cuộc hành trình, mọi người đều chú ý cảnh giác và thận trọng đề phòng có thể phát sinh nguy hiểm hay những sự cố ngoài ý muốn khác.
Thế nhưng, đi đã lâu vậy rồi mà từ đầu đến cuối cũng không gặp phải nguy hiểm gì nữa. Sự việc bất thường này khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
"Thực bất thường, không nói đến những con tang thi khác, ngay cả những con tang thi trước đó tập kích chúng ta bây giờ cũng không thấy đâu. Chúng biến đâu mất rồi?"
"Nếu nói như vậy, ở trong Hẻm Tử Thần cũng sẽ không chỉ có những oán linh mà trước đó chúng ta gặp phải. Vậy những oán linh đó hiện giờ đang ở đâu?"
Loan Nguyệt Thanh cũng khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc trùng trùng.
“Những oán linh kia là vì cây huyết hồn mà đến, từ đầu đến cuối không hề hiện thân. Mà những con tang thi kia lại không xuất hiện nữa, quả thật có gì đó không ổn.” Lâm Bình cũng nhận thấy sự khác thường từ điều này.
Sự nghi hoặc của mọi người cũng không được giải đáp.
Dưới sự dẫn dắt của Loan Nguyệt Thanh, mọi người chỉ có thể càng thêm cẩn thận, tiếp tục tiến sâu vào Hẻm Tử Thần.
Lại qua khoảng 15 phút, Loan Nguyệt Thanh đột nhiên cất tiếng: “ Đến rồi”
Trước mặt mọi người là một vách núi cao chót vót, sâu thăm thẳm. Bởi vì tầm nhìn bị hạn chế, không nhìn được ra xa. Nên thoạt nhìn, vách núi như xuyên qua cả tầng mây, khiến cho người kinh phục.
"Theo như ghi chép, đây chính là hang ổ của tang thi."
"Chúng sống rất nhiều trong các hang đá trên vách núi này. Mà gần những hang đá đó có rất nhiều huyết bồ đề. Mục tiêu của chúng ta là hái được huyết bồ đề." Loan Nguyệt Thanh nhìn chằm chằm vách núi cách đó không xa nói.
"Tuy nhiên, nếu muốn ở dưới mí mắt của nhiều tang thi như thế hái huyết bồ đề, nhất định sẽ chọc giận chúng. Mà không phải chỉ có một con tang thi mà là cả một đàn. Vì thế không thể cứng đối cứng được. Chúng ta cần phải tìm ra cách để dụ tất cả đám tang thi ra khỏi hang, dẫn chúng đến một chỗ khác. Rồi nhân cơ hội đó hái huyết bồ đề."
" Một khi đã cầm được huyết bồ đề trong tay liền lập tức rời đi"
Loan Nguyệt Thanh nhìn về phía Lâm Bình. Ý của cô ta rất dễ hiểu. Lâm Bình thân thể dũng mãnh lại không sợ tang thi. Quả thực là ứng cử viên tốt nhất để dụ tang thi. Nhìn thấy ánh mắt của Loan Nguyệt Thanh, Lâm Bình khoé miệng nhếch lên ý cười giễu cợt: "Loan phu nhân chắc không phải là muốn tôi đi dụ đám tang thi đó chứ?"
"Chính là ý đó." Loan Nguyệt Thanh không hề che giấu nói. " Công tử Xích Khôn thân thể dũng mãnh hiếm có, không sợ tang thi chính là ứng cử viên tốt nhất để dụ tang thi."
"Đương nhiên tôi cũng sẽ cùng công tử đi dụ tang thi, để cho bọn họ đi hái huyết bồ đề. Đợi đến lúc thành công rồi tôi sẽ chia cho cậu một phần huyết bồ đề. Nếu như cậu không cần huyết bồ đề, cũng có thể dùng những bảo vật có giá trị tương đương khác đến thay thế. Không biết ý của công tử Xích Khôn thế nào?" Đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu của Loan Nguyệt Thanh nhìn Lâm Bình nhẹ giọng hỏi.
"Không biết chừng, chúng ta không nhất thiết phải đi đánh lạc hướng tang thi." Lâm Bình bình tĩnh nói
Loan Nguyệt Thanh hơi nhướng mày :"Công tử Xích Khôn, lời này giải thích thế nào?"
"Chúng ta đi suốt một đường cũng không gặp phải bất cứ một con tang thi nào, điều này thật không bình thường. Mà nhìn từ xác của chó địa ngục có thể thấy có sự tồn tại của loài sinh vật khác trong Hẻm Từ Thần. Nói không chừng đám tang thi đã bị chó địa ngục dụ đi chỗ khác rồi nên chúng ta mới không gặp phải tang thi. Điều đó có nghĩa là có khả năng trong ổ không có một con tang thi nào cả." Thần sắc Lâm Bình vẫn bình tĩnh như cũ nhàn nhạt nói.
“Không sai, vậy Xích Khôn công tử có muốn cùng tôi đi xem có thật là tang thi không ở trong hang hay không?” Loan Nguyệt Thanh vẫn mang ý cười nói, nhưng không cho Lâm Bình có cơ hội từ chối.
Cô ta cho rằng vị thiên tài huyết tộc này cũng sẽ hiểu được nếu không đáp ứng cùng cô ta dẫn dụ tang thi đi trước thì không chỉ đừng mong sẽ giành được chỗ tốt, mà e rằng những việc trước đó Lâm Bình mạo phạm đến vị thần vương là nàng đây, sẽ phải tính toán lại một hồi.
“Được thôi.” Lâm Bình gật đầu.
Thấy Lâm Bình đã đáp ứng, ý cười trên khóe miệng Loan Nguyệt Thanh càng sâu hơn.
Tiếp đó, Loan Nguyệt Thanh dặn dò những cường giả của thành Thiên Kiếm. "Đợi lát nữa hãy nghe theo lệnh của tôi mà hành động. Nếu có tang thi, tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng chúng. Khi đó, mọi người hãy dùng tốc độ nhanh nhất đi hái huyết bồ đề.’’
Nói xong, Loan Nguyệt Thanh ra dấu xin mời với Lâm Bình, sau đó, dùng tư thế dụ nhân dẫn đầu đi về phía vách núi. Lâm Bình cũng cất bước theo sau.
Trước khi đến vách núi, Lâm Bình ngẩng đầu nhìn lên, bởi vì tầm nhìn chỉ có khoảng 100m, Lâm Bình không thể nhìn rõ tình huống bên trên. Nhưng Lâm Bình biết lúc này, trong hang ổ tang thi thực sự không có một con tang thi nào .
Không phải do Lâm Bình thần thông quảng đại, mà do thông qua cây huyết hồn Lâm Bình đã để một vài oán linh đi thăm dò trước, từ đó biết rằng trong hang không có tang thi.
Lâm Bình và Loan Nguyệt Thanh men theo vách núi mà bước lên trên.
Tiến lên càng cao, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.
Lâm Bình cũng nhìn thấy một số hang đá bắt đầu xuất hiện trên vách núi cao khoảng 300 mét so với mặt đất. Mà xung quanh hang đá quả thật có huyết bồ đề. Huyết bồ đề giống như quả cà chua bi, đỏ tươi như máu, mọc ở trên cây. Mỗi cây, ít thì có vài quả huyết bồ đề, nhiều thì cũng phải có đến hàng chục quả.
Sau khi Loan Nguyệt Thanh nhìn thấy huyết bồ đề, trên khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, Loan Nguyệt Thanh không liều lĩnh hái luôn, mà nâng kiếm lên thận trọng đến gần một trong những cây huyết bồ đề rồi mới hái xuống.
Mặc dù những huyết bồ đề có hại với hầu hết các sinh vật. Không thể ăn trực tiếp, nếu không cơ thể sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng đối với tang thi, huyết bồ đề lại là một loại thuốc bổ, giống như là bảo vật trời ban đối với người tập võ vậy.
Vì vậy, Huyết Bồ Đề cũng coi như bị tang thi độc chiếm!
"Này?"
Sau khi Loan Nguyệt Thanh hái thành công một cây huyết bồ đề, không có con tang thi nào xuất hiện, thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của tang thi, điều này khiến Loan Nguyệt Thanh có chút bất ngờ.
Chẳng lẽ, thật sự giống như lời Xích Khôn nói?
Cô ta thực sự đã từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng nó đã bị cô ta nhanh chóng phủ định. Theo suy nghĩ của Loan Nguyệt Thanh, cho dù có chuyện gì chăng nữa , lũ tang thi cũng sẽ không rời khỏi hang ổ. Hoặc chí ít sẽ để lại một hai con trông nhà, đề phòng bị kẻ khác trộm đi huyết bồ đề. Nhưng, Loan Nguyệt Thanh đã hái xuống một cây với những mười sáu quả huyết bồ đề trên đó. Lại không dẫn đến sự xuất hiện của tang thi.
Điều này khiến Loan Nguyệt Thanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Loan Nguyệt Thanh lại cảnh giác hái liên tiếp ba cây huyết bồ đề, nhưng vẫn không khiến tang thi xuất hiện, cũng không cảm nhận được khí tức của chúng.
Loan Nguyệt Thanh vui mừng khôn xiết.
Tang thi tuy có trí thông minh, nhưng lại không cao. Loan Nguyệt Thanh hành động như vậy lại không có khiến tang thi xuất hiện, điều đó có nghĩa là tang thi thực sự không ở trong hang.
"Tất cả mau lên hái hết tất cả huyết bồ đề."
Loan Nguyệt Thanh trực tiếp ra lệnh.
Suy cho cùng, huyết bồ đề sinh trưởng khắp nơi, thậm chí một số cây còn ở trong các hang động nơi tang thi sống. Mà những hang động đó còn phân bố khắp nơi trên các vách đá. Nếu muốn hái chúng một cách nhanh nhất, thì lựa chọn tốt nhất là để tất cả cùng hái.
Tuy rằng tất cả tang thi đều không ở trong hang ổ, điều này khiến cho Loan Nguyệt Thanh cảm thấy kinh hỷ, nhưng bên cạnh đó trong lòng cũng có chút bất an.
Lũ tang thi đã đi đâu?
Những con chó địa ngục đã gặp trước đó, nếu chúng đi thành đàn, hiện tại chúng lại đang ở đâu?
Loan Nguyệt Thanh đương nhiên muốn dùng tốc độ nhanh nhất hái hết huyết bồ đề, sau đó lập tức rút lui rời khỏi Hẻm Tử Thần mà ở lại đây quá lâu.
Lúc này, ở bên kia, Lâm Bình cũng sớm ra tay và hái huyết bồ đề.
Hơn nữa, không giống như Loan Nguyệt Thanh thận trọng kiểm tra, Lâm Bình trực tiếp mạnh mẽ mà hái, thấy cây nào liền hái cây đấy.
Mặc dù Lâm Bình không biết Loan Nguyệt Thanh muốn những quả huyết bồ đề này để làm gì. Nhưng vì Loan Nguyệt Thanh quá coi trọng và mạo hiểm vì nó, đem theo các vị thần vương đến Hẻm Tử Thần, chỉ để lấy huyết bồ đề. Có nghĩa là những quả huyết bồ đề này phải có giá trị rất lớn.
Bất kể ngọn ngành ra sao, cứ hái trước rồi lại nói. Sau đó, đi tìm tang thi để xem có thể tìm ra lý do tại sao tang thi lại miễn nhiễm với năng lượng.
Ngay khi Lâm Bình đang điên cuồng hái Huyết Bồ Đề và Loan Nguyệt Thanh đang hô hoán những cường giả của thành Thiên Kiếm đến hái huyết bồ đè, Loan Nguyệt Thanh bất ngờ động thủ với Lâm Bình.
Lúc Này, thanh trường kiếm trong tay Loan Nguyệt Thanh đột nhiên bộc phát ra sức mạnh cực kỳ đáng sợ, chém về phía Lâm Bình. Một luồng kiếm khí thần thánh phát ra trong một khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp lưu động như có phép màu. Thế nhưng lại bộc phát ra khí thế kinh người, uy lực vô cùng!
"Hừm, tôi đã sớm đề phòng bà già này rồi!"
Đối với đòn tấn công bất ngờ của Loan Nguyệt Thanh, Lâm Bình không một chút ngạc nhiên. Bóng dáng của anh lóe lên và ngay lập tức tránh được kiếm của Loan Nguyệt Thanh, khiến kiếm của Loan Nguyệt Thanh chém vào vách đá, để lại một vệt sâu trên vách đá bên trong còn ẩn chứa dư âm của kiếm khí, rất lâu mới tản đi.
Một kiếm rơi đâm vào hư không. Loan Nguyệt Thanh hơi ngoài ý muốn. Nhưng cũng không đến mức kinh ngạc.
Suy cho cùng, Xích Khôn của huyết tộc này có sức chiến đấu mạnh mẽ, thể lực cũng kinh người, tốc độ nhanh, có thể ở dưới tình huống đã có chuẩn bị tránh được kiếm này của cô ta cũng không có gì quá ngạc nhiên.
"Chết đi."
Loan Nguyệt Thanh thấy một chiêu này không có tác dụng, không chút do dự liền chém đến một kiếm khác.
Trong khoảnh khắc, hàng trăm đạo kiếm khí ầm ầm tuôn ra, giống như mưa kiếm trên bầu trời, bao phủ lấy Lâm Bình. Chỉ cần một đạo kiếm khí đã đủ để giết chết một Chân Thần Đỉnh Phong.
"Vậy sao?"
Trong mắt Lâm Bình lúc này cũng bùng lên sát ý. Đối mặt với mưa kiếm trên bầu trời, Lâm Bình không chút sợ hãi. Lâm Bình ngay lập tức lấy Huyền Vũ Giáp ra và phóng to, biến Huyền Vũ Giáp trở thành lá chắn, giúp Lâm Bình cản lại tất cả sức mạnh thần thánh của kiếm khí.
Cùng lúc đó, Lâm Bình cũng chớp động, lao thẳng về phía Loan Nguyệt Thanh.
Toàn thân Lâm Bình bắt đầu toả ra kim quang.
Giơ nắm đấm.
Một quyền ngang trời!
Chấn động trời không.
Loan Nguyệt Thanh biến sắc.
Cô ta không ngờ trong tay Lâm Bình còn có một bảo vật có thể chống chọi lại Thần Nguyên Kiếm Khí của cô ta, cô ta thật sự không ngờ tới.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, Xích Khôn này quả thực không tầm thường, đã có thể chất Chân Thần Chi Cảnh, lại có sức mạnh sánh ngang với tang thi, thậm chí so với tang thi còn mạnh hơn, trong huyết tộc, hắn nhất định không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Nói không chừng lai lịch còn rất lớn, như vậy có được loại chí bảo này cũng là dễ hiểu.
"Keng!"
Loan Nguyệt Thanh trực tiếp chặn lại cú đấm tỏa ra kim mang của Lâm Bình bằng thanh trường kiếm trong tay, đồng thời, kiếm khí bộc phát ra năng lượng, khiến tóc Lâm Bình dựng thẳng, tất cả đều bị cắt đứt.
Đương nhiên, Loan Nguyệt Thanh cũng không dễ chịu gì. Sức mạnh to lớn của Lâm Bình trực tiếp khiến Loan Nguyệt Thanh bay lên và ngã đi xa do chấn động.
Đường đường là Vô Lâu Cảnh thần vương lại bị một Chân Thần thậm chí còn không phải là Chân Thần Đỉnh Phong mà chỉ là Chân Thần Hậu Kì đánh bay, điều này gần như không thể tưởng tượng nổi.
Loan Nguyệt Thanh sắc mặt lạnh băng.
Tuy nhiên, lúc này, Loan Nguyệt Thanh cũng nhận thấy có điều đó không ổn. Bởi vì, đã hơn mười giây kể từ khi cô ta thông báo cho người của Thành Thiên Kiếm trước đó tới hái huyết bồ đề, chưa nói đến những thần cảnh kia, ít nhất những vị thần vương cũng nên xuất hiện từ lâu. Nhưng là cho tới bây giờ, vẫn không có thần vương nào xuất hiện!
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Lục Nhạc Thanh kinh ngạc. Đã quá muộn để giết Lâm Bình. Loan Nguyệt Thanh thân hình lóe lên, lập tức phi xuống phía dưới.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, Lâm Bình di chuyển và chặn lại Loan Nguyệt Thanh.
Bây giờ Lâm Bình đã khôi phục sức chiến đấu mạnh nhất, tuy không hoàn toàn vận động Đại Thành Kim thân, nhưng thân thể cũng đã lưu hành kim vận, sức mạnh trong người cũng được huy động, khiến sức chiến đấu của Lâm Bình tăng vọt.
"Chuyện này làm sao có thể?" Loan Nguyệt Thanh sửng sốt. Lâm Bắc hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô. Vốn dĩ, theo cô ta, muốn giết Lâm Bình không phải là chuyện khó, bởi vì tuy thân thể của Lâm Bình rất mạnh, nhưng Lâm Bình cũng không thể chống lại sức mạnh Thần Nguyên.
Nhưng hiện thực lại không phải như vậy.
Ít nhất, kiếm của cô ta đã bị chặn lại bởi Huyền Vũ Giáp của Lâm Bình.
“Anh rốt cuộc là ai?” Loan Nguyệt Thanh lạnh lùng nhìn Lâm Bình.
"Tôi là Xích Khôn! Đến từ huyết tộc, thành Bỉ Ngạn!"
Lâm Bình lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, trong tay Lâm Bình xuất hiện yêu lực.
Máu tươi nở rộ.
Loan Nguyệt Thanh ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Thực sự là huyết tộc!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!