“Cậu không phải là người của Huyết tộc à?”Mắt đẹp của Bùi Nguyệt Trang hơi ngưng, bỗng nhiên nàng cất tiếng hỏi.
“Nếu đúng như vậy thì sao?Mà không phải thì lại như thế nào?Vấn đề này đối với Loan phu nhân mà nói vốn dĩ không có gì khác nhau!”
Lâm Bình khẽ cười.
“Không, là có khác nhau!” Bùi Nguyệt Trang lắc đầu:“Chết trong tay Nhân tộc với chết trong tay của chủng tộc khác thì làm sao giống nhau được.”
“Hử?”
“Vậy cô hy vọng là sẽ được chết trong tay Nhân tộc hay là muốn chết trong tay của Huyết tộc đây?”
Lâm Bình đi đến trước mặt Bùi Nguyệt Trang, lúc này trong tay của Lâm Bình là thanh kiếm Hàn Nguyệt của Bùi Nguyệt Trang, mũi kiếm đang chỉa thẳng vào cần cổ trắng nõn nà như tuyết của cô.
“Tôi không muốn chết trong tay của Nhân tộc, cũng không muốn chết trong tay của Huyết tộc.” Bùi Nguyệt Trang khẽ lắc đầu:“Tôi không muốn chết.”
“Cô không có sự lựa chọn như vậy!”
Lâm Bình nhàn nhạt nói, mũi kiếm càng gần thêm một tấc, trực tiếp chạm vào da thịt của Bùi Nguyệt Trang làm xuất hiện một vết máu.
“Được thôi, trước khi chết tôi muốn biết, cậu rốt cuộc là Nhân tộc hay là Huyết tộc?”Ánh mắt Bùi Nguyệt Trang nhìn chằm chằm Lâm Bình, nhìn thẳng trực tiếp vào mắt anh, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“Việc này quan trọng sao?”Lâm Bình nhàn nhạt hỏi.
“Cực kỳ quan trọng.”
Bùi Nguyệt Trang trả lời, vì nếu Lâm Bình là Huyết tộc, mà cô chắc chắn phải chết thì cô nhất định sẽ không để yên cho Lâm Bình.
“Xoẹt!”
Một tiếng kiếm vang lên, một sợi tóc của Bùi Nguyệt Trang rơi xuống, đồng thời Lâm Bình cũng lấy đi thẻ bài danh dự của cô.
“Nếu như cô dám tiết lộ bất kỳ tin tức nào có liên quan đến tôi, cho dù có phải xuống Hoàng Tuyền, tôi cũng sẽ lấy mạng cô!”
Chỉ để lại một câu, thân thể Lâm Bình liền biến mất trước mặt Bùi Nguyệt Trang.
Bùi Nguyệt Trang đứng thẳng người tại chỗ, thật lâu sau mới chậm rãi mà thở hắt ra một hơi, lúc này sau lưng cô đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảng.
“Bởi vì cậu là Nhân tộc cho nên tôi có thể yên tâm rồi!”
Bùi Nguyệt Trang lẩm bẩm tự nói, vẻ mặt cô như vừa mới trú đi được một gánh nặng vì cô phát hiện Lâm Bình là Nhân tộc, đương nhiên phần lớn là do tránh thoát được một kiếp, bảo toàn được tánh mạng.
“Tuy nhiên, nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ giết cậu, để báo thù mối nhục!”
Bùi Nguyệt Trang hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất, trước giờ chưa từng có ai dám phạt nàng bằng cách đánh mông như thế, việc này tuyệt đối không thể tha thứ được.
...
...
Sau khi Lâm Bình rời đi, anh thật ra vẫn chưa đi xa mà đang chờ đợi “Huyết Hồn Thụ” hấp thụ linh hồn của ba tên Thần Vương đã chết.
Đồng thời, Lâm Bình cũng lấy ra “Hàn Nguyệt” cùng “Yêu Đao”.
Tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao!
Lâm Bình đem linh lực rót vào trong “Hàn Nguyệt”, thúc giục “Hàn Nguyệt”, trên thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, tuy nhiên lại không giống khi Bùi Nguyệt Trang sử dụng nó, nó có thể phát ra khí tức hàn băng cực độ.
Lâm Bình đồng thời cũng thúc giục “Yêu Đao”, tuy rằng “Yêu Đao” đang nở rộ sắc máu đỏ tươi, phát ra uy thế khiến cho người ta phải giật mình, nhưng cũng giống như “Hàn Nguyệt”, nó cũng không bộc phát ra sức mạnh như lúc trước khi còn trên tay của Huyết Thương.
‘Mỗi Thần Khí đều có thuộc tính bổ sung khác nhau, mình không thể thúc giục hai thanh Thần Khí này bởi vì không có thần nguyên, hay là còn có nguyên nhân khác nữa?’
Lâm Bình thầm nghĩ.
Nếu bởi vì không có thần nguyên nên không thể thúc giục Thần Khí thì chỉ cần chờ đến khi anh đột phá được Thần Vương thì có thể vận dụng năng lực của Thần Khí.
Nhưng nếu như là vì nguyên nhân khác thì Lâm Bình lấy đi thanh kiếm “Hàn Nguyệt” này cũng là vô ích.
‘ “Huyết Hồn Thụ” vẫn còn đang hấp thu, luyện hóa huyết khí cùng tinh thần lực của mấy tên Thần Vương kia, dù sao hiện tại cũng không có thể rời đi, không bằng đi kiếm người hỏi cho rõ ràng vậy.’
Dứt suy nghĩ tại đây, thân hình Lâm Bình vừa động liền biến mất ngay tại chỗ.
...
...
Bùi Nguyệt Trang đan chuẩn bị rời đi để tìm một chỗ, không cần biết tốn công bao nhiêu, trước mắt phải khôi phục hoàn toàn thực lực của chính mình.
Bởi vì bên trong hiểm núi chết chóc này quá nguy hiểm.
Không chỉ vì uy hiếp đến từ hẻm núi này, mà còn đến từ các thế lực đã tiến vào bên trong nó, nếu như không khôi phục hoàn toàn sức mạnh, Bùi Nguyệt Trang không thể nào yên tâm được.
Hơn nữa có bài học lúc trước, Bùi Nguyệt Trang không tính lập tức rời đi hẻm núi, để tránh tình trạng vừa bước ra lại bị mai phục.
Thế nhưng vừa tính xoay người rời đi, Lâm Bình lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Ngăn cản đường đi của nàng.
“Lâm Bình.”Bùi Nguyệt Trang sắc mặt hơi dổi, tại sao Lâm Bình lại xuất hiện trước mặt mình nữa rồi.
Lâm Bình nhàn nhạt cười, làm một cái thủ thế:“Loan phu nhân, xin dừng bước!”
“Cậu lại muốn làm cái gì?”
Bùi Nguyệt Trang có chút cảnh giác nhưng sau đó lại thả lỏng người, bởi vì cho dù Lâm bình muốn giở trò gì đi chăng nữa, mà ở gần đó lại có mười ba oán linh tu vi Thần Vương thì cho dù cô muốn phản kháng cũng không có khả năng, cảnh giác cũng vô dụng không bằng xem thử xem Lâm Bình rốt cuộc là muốn làm gì.
“Loan phu nhân không cần phải lo lắng, Lâm mỗ lần này quay trở lại là vì muốn hỏi một số vấn đề mà thôi.”Lâm Bình nhàn nhạt cười.
Lâm Bình đi đến trước mặt Bùi Nguyệt Trang xong trực tiếp ngồi xếp bằng xuống đất.
Thấy thế, Bùi Nguyệt Trang nhíu mày lại nhưng cũng làm theo Lâm Bình xếp bằng ngồi xuống đối diện anh, nhưng phía dưới chỗ Bùi Nguyệt Trang ngồi có một tầng thần nguyên ngưng tụ thành thảm lót phía dưới.
Lâm Bình lấy ra thanh kiếm “Hàn Nguyệt” đưa cho Bùi Nguyệt Trang.
“Loan phu nhân, thỉnh cô thúc giục “Hàn Nguyệt Kiếm”, tôi muốn chứng kiến khả năng phát ra luồng khí cực lạnh có thể đóng băng tất cả mọi thứ của thanh kiếm này.”Lâm Bình mở miệng nói.
“Cậu không sợ với “Hàn Nguyệt’ trong tay thì tôi sẽ tấn công cậu à?”Bùi Nguyệt Trang híp mặt lại, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
“Tôi tin cô là một người thông minh, sẽ không làm ra bất cứ chuyện ngu xuẩn nào!”
Lâm Bình nhàn nhạt cười, cũng không lo lắng.
Bùi Nguyệt Trang:“...”
Cô có chút nghiến răng nghiến lợi.
‘Tôi không phải chỉ vì thông minh, mà đơn giản là thực lực không đủ, bằng không tôi sao có thể ngồi yên mà nhìn cậu?’
Trong nháy mắt khi Bùi Nguyệt Trang tiếp nhận “Hàn Nguyệt”, Lâm Bình có thể cảm giác được “Hàn Nguyệt” cùng với Bùi Nguyệt Trang như là một thể.
Ngay sau đó, Bùi Nguyệt Trang thúc giục “Hàn Nguyệt”, từ trong thanh kiếm bỗng nở rộ ra một cổ khí vô cùng lạnh giá, Lâm Bình có thể cảm nhận được độ ấm xung quanh đang nhanh chóng giảm xuống, kết thành băng sương.
Mà sau khi luồng khí đó tỏa ra, tất cả mọi vật xung quanh đều bị đóng kết thành băng, Lâm Bình vậy mà cũng giả giác được một tia hàn ý lạnh đến tận xương cốt, máu trong cơ thể anh dường như cũng bị ảnh hưởng, tốc độ lưu thông chậm lại, mà trên người Lâm Bình cũng ngưng tụ thành một tầng hàn băng, như muốn đem Lâm Bình hóa thành một tảng băng.
Lâm Bình liền thúc giục “Kim Thân”, mênh mông huyết khí mãnh liệt tuôn trào, đánh vỡ băng sương ngưng tụ xung quanh anh.
Trong mắt Bùi Nguyệt Trang hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời cô cũng thu hồi lại sức mạnh băng của thanh kiếm, tất cả mọi thứ lại trở về an tĩnh như lúc đầu.
“Cô làm thế nào để thúc đẩy sức mạnh của ‘Hàn Nguyệt Kiếm’?”Lâm Bình trực tiếp đặt câu hỏi.
“Tôi muốn cùng cậu trao đổi điều kiện.”
Bùi Nguyệt Trang chớp chớp đôi mắt đẹp của cô.
“Sống chết của cô nằm trong tay tôi, đây chính là điều kiện!”Lâm Bình nhàn nhạt nói.
Bùi Nguyệt Trang: “...”
“Bởi vì tôi đã luyện hóa ‘Hàn Nguyệt’ nên nó cùng tôi là tâm ý tương thông, lấy thần nguyên thúc giục, lại vận chuyển công pháp chủ tu hệ băng của tôi là có thể sử dụng năng lực của kiếm!”Bùi Nguyệt Trang nói.
“Nhưng tôi lại không có tu luyện công pháp hệ băng!”Lâm Bình lại lần nữa nói.
“Vậy thì chỉ cần cậu luyện hóa ‘Hàn Nguyệt’, lại lấy thần nguyên thúc giục là có thể sử dụng sức mạnh của thanh kiếm này, nhưng mà uy lực sẽ bị giảm xuống, chắc chắn không bằng khi tôi sử dụng nó, vì tôi là chủ tu công pháp hệ băng nên có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của ‘Hàn Nguyệt’.”
Bùi Nguyệt Trang hiểu được ý định của Lâm Bình, cho nên nói.
Lâm Bình gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng mày lại nhíu lại.
‘Chẳng lẽ muốn phát huy ra toàn bộ sức mạnh của “Yêu Đao” thì mình phải đi tu luyện công pháp của Huyết tộc à?’
Lúc này, sau khi nói xong, Bùi Nguyệt Trang cắn chặt răng, lại bổ sung:“Nếu cậu có thể trả lại ‘Hàn Nguyệt’ cho tôi, thì tôi thề sẽ đem tặng cậu một món Thần Khí cực kỳ thích hợp với cậu!”
“Cậu có ‘Kim Thân’, vừa có sức mạnh vừa có lực phòng ngự khủng, lại có thể làm suy yếu sức mạnh công kích của đối thủ, mà bên Thiên Kiếm Thành có một thanh trọng kiếm Thần Khí, có thể mô phỏng tạo ra một trường trọng lực, so với ‘hàn Nguyệt’ thì nó càng thích hợp với cậu hơn!”
Nghe vậy Lâm Bình ngước mắt nhìn cô cùng với thanh kiếm đang trong tay cô.
“Hàn Nguyệt” chính xác cũng không thích hợp để anh sử dụng.
Nếu như đúng theo lời Bùi Nguyệt Trang nói, ở Thiên Kiếm Thành có cậy thanh trọng kiếm Thần Khí cực kỳ thích hợp với anh hơn là “Hàn Nguyệt”.
Mà ngay lúc này, Lâm Bình như cảm ứng được điều gì, thần sắc vừa động.
“Cậu làm sao vậy?”Bùi Nguyệt Trang thấy thần sắc của Lâm Bình không đúng liền cảnh giác xung quanh.
“Có người quen đến, à không đúng, là ‘Thục Cẩu’!”
Trên mặt Lâm Bình hiện ra một nụ cười, nụ cười này phát ra từ trong thâm tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!