Chương 116: Anh có tài năng gì gì? Chỉ tự rước lấy nhục!
Đường Thanh Tâm mặc váy dạ hội ôm sát cơ thể, bước ra từ khách sạn Tiệc Tây Hồ.
Vóc dáng cao gầy gợi cảm, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết, cộng thêm nụ cười trên môi Đường Thanh Tâm vào lúc này, chỉ trong khoảnh khắc đã thu hút ánh mắt của biết bao người. Tất cả mọi người đều thán phục vì vẻ đẹp của cô. “Đó không phải là Đường Thanh Tâm sao?” Có người qua đường thấy bóng dáng Đường Thanh Tâm, không khỏi kinh ngạc vui sướng kêu lên.
Mọi người lần lượt dừng bước, dán mắt vào cô gái xinh đẹp được coi là nữ thần Hải Châu kia.
Đối mặt với đủ mọi ánh mắt bao gồm thưởng thức, hâm mộ, hoặc là mang theo một chút khao khát của mọi người, Đường Thanh Tâm vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, không hề dao động vì thế giới chung quanh.
Ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào một người. Đó chính là Trần Tuấn Quang, gã đàn ông bụng phệ mặt mày bóng nhẫy.
Sau khi Đường Thanh Tâm rời đi, giọng nói của mấy người qua đường cũng lọt vào tai Trần Tuấn Quang. Thế là ông ta cũng lập tức nhìn về phía khách sạn Tiệc Tây Hồ, đúng lúc thấy Đường Thanh Tâm đang đi đến chỗ mình.
Vừa thấy Đường Thanh Tâm, ánh mắt Trần Tuấn Quang lập tức sáng lên. Mỗi khi thấy Đường Thanh Tâm, ông ta lại không nhịn được trong lòng xốn xang. Thế nhưng ngay sau đó, ánh mắt phấn khích của ông ta lập tức biến thành ngượng nghịu.
Nhưng Trần Tuấn Quang vẫn đi về phía khách sạn Tiệc Tây Hồ, đến gần Đường Thanh Tâm.
Sau khi bước ra khách sạn Tiệc Tây Hồ, Đường Thanh Tâm bèn dừng bước trong sân vườn được trang trí vô cùng đẹp đẽ chứ không đi thêm một bước nào nữa.
Đối với Đường Thanh Tâm mà nói, đây đã là lần đầu tiên cô bước ra khỏi khách sạn Tiệc Tây Hồ để nghênh đón một người.
Thấy Trần Tuấn Quang đi đến chỗ mình, Đường Thanh Tâm nở nụ cười tự tin. Vậy là Trần Tuấn Quang cũng có thể cảm nhận được sự coi trọng của mình đối với ông ta từ hành động này đúng không nào? “Em ra ngoài đón chào quả nhiên là khác hẳn. Em nhìn vẻ mặt của sếp Trần mà xem, kích động đến mức vặn vẹo luôn kìa.”
Đường Du Giang đứng bên cạnh Đường Thanh Tâm. Mặc dù là anh trai, nhưng trong trường hợp này, anh ta vẫn đứng sau Đường Thanh Tâm một chút, lúc này anh ta đang đứng bên cạnh cô khẽ thì thầm.
Nghe vậy, sắc mặt Đường Thanh Tâm không hề thay đổi, song ánh mắt lại hơi dao động. Rất rõ ràng, cô cũng không phủ nhận lời của Đường Du Giang. “Im đi.” Nhưng Đường Thanh Tâm vẫn khẽ mắng Đường Du Giang một tiếng.
Nói càng nhiều càng dễ lỡ lời. Trong lòng nghĩ kiểu gì cũng là chuyện của mình, nhưng nói thành lời trong trường hợp này thì hiển nhiên là không phù hợp chút nào.
Lúc này, Làm Bình cũng bước ra từ khách sạn Tiệc Tây
HỒ.
Thấy vậy, Đường Thanh Tâm khế lác lư từ danh sách trên tay mình, sau đó ném nó vào thùng rác gần đó, cưới lạnh nói: “Đây chính là món quà mà anh mang đến hả? Giọng nói của cô ta nghe có phần châm biếm
Anh đích thân đến đây cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Quyền thể của bốn gia tộc lớn Trần, Tạ, Cao, Dương chưa chắc đã làm được việc khiến tất cả những nhân vật quyền quý liên quan tới tập đoàn Đường Thị không thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của cô ta, vậy thì Lâm Bình anh lại có tài năng gì mà làm được điều đó?
Cho dù võ công của anh rất lợi hại, thậm chí khiến Diệp Thành, lĩnh xuất ngũ từ chiến đội lính đặc chủng Thần Long cũng phải bại trận, cho dù anh có đủ chỗ dựa để giết người trước mặt Chu Kiệt mà không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng trong mắt Đường Thanh Tâm, trừ phi Lâm Bình cầm súng ép mọi người thì mới làm được điều đó.
Nhưng Lâm Bình có thể dùng súng để đe dọa hơn một trăm nhân vật quyền quý không?
Điều đó là hoàn toàn không thể
Cho nên hành vi hôm nay của Lâm Bình chẳng khác nào trò cười. “Đương nhiên." Lâm Bình gật đầu.
Trên mặt anh vẫn nở nụ cười ấm áp như lúc đầu gặp Đường Thanh Tâm. “Ha!” Đường Thanh Tâm lại cười khẩy. Cập nhật nhanh nhất t*rên Tamlinh247.vn
Cứ cho anh kiêu ngạo một khoảng thời gian. Chờ tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ thì kế tiếp chính là ngày anh xuống mồi.
Tôi sẽ không cho anh ba cơ hội đâu nhé.
Một khi tôi đã bắt được thời cơ thì chắc chắn sẽ tiêu diệt anh chỉ trong một nốt nhạc! Từ nay về sau, anh sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Sau đó, Đường Thanh Tâm dời ánh mắt. “Sếp Trần, tôi chờ mãi, cuối cùng cũng thấy ngài đến nơi...
Thấy Trần Tuấn Quang càng ngày càng đến gần, sắp cất bước tiến vào khách sạn Tiệc Tây Hồ, Đường Thanh
Tâm lập tức cười nói.
Tuy nhiên sau khi bước đến trước cánh cổng tinh xảo được dựng trước cửa sân vườn khách sạn Tiệc Tây Hồ, Trần Tuấn Quang bỗng nhiên dừng bước, không thực sự đặt chân vào khách sạn. “Tổng giám đốc Đường, chúc mừng sinh nhật cô!” Trần Tuấn Quang nói, nhưng vẻ mặt của ông ta lại càng ngày càng mất tự nhiên.
Thấy vậy, Đường Thanh Tâm khẽ cau mày. Thái độ gượng gạo của Trần Tuấn Quang cứ như thể không phải là vì được mình đích thân ra đón chào, mà là vì bị kích động.
Hơn nữa ông ta chỉ đi đến trước cổng khách sạn Tiệc Tây Hồ mà không bước chân vào. Có lẽ người khác sẽ không chú ý tới điểm này, nhưng Đường Thanh Tâm lại lập tức ngửi thấy mùi khác thường.
Trần Tuấn Quang đột nhiên lùi về sau một bước, nói với trợ lý đi theo mình: “Đưa hộp quà cho tổng giám đốc Đường đi!”
Nghe vậy, trợ lý lập tức cầm một hộp quà quý báu bước lên đưa cho Đường Thanh Tâm. “Sếp Trần, ý ngài là sao?" Đường Thanh Tâm cau mày, nụ cười trên môi dần dần biến mất. “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, e rằng tôi không thể trình diện trong bữa tiệc sinh nhật của cô được đâu. Thế nên tôi đã chuẩn bị một món quà mọn, mong tổng giám đốc Đường sẽ không ghét bỏ.” Trần Tuấn Quang nói.
Sau đó ông ta chắp tay xin lỗi, vẻ mặt trông rất ngượng nghịu. Nhưng rồi ông ta vẫn xoay người rời đi, không phải trở về trong xe mà đi sang bên khách sạn Tiệc Yên Liễu ngay bên cạnh.