Chương 117: Không hài lòng
Hành động của Trần Tuấn Quang nằm ngoài dự đoán của mọi người, đồng thời cũng khiến nụ cười trên môi Đường Thanh Tâm hoàn toàn biến mất.
Còn Tôn Huy Tuấn, Đường Du Giang, cùng với một vài nhân viên khác cũng lần lượt kinh hãi nhìn theo ông ta.
Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sự hợp tác giữa Trần Tuấn Quang và tập đoàn Đường Thị vô cùng chặt chẽ. Việc hợp tác giữa hai công ty đã mang lại lợi nhuận lên tới hàng chục triệu đô la hằng năm cho cả hai phía.
Đối với tập đoàn Đường Thị mà nói, Trần Tuấn Quang chính là đối tác hết sức quan trọng của họ. Còn đối với Trần Tuấn Quang thì việc hợp tác với tập đoàn Đường Thị lại càng là một trong những mạch máu của công ty ông ta.
Nhưng Trần Tuấn Quang đang làm gì? Chẳng khác nào đắc tội với Đường Thanh Tâm.
Tôn Huy Tuấn rất khó hiểu. Còn Đường Thanh Tâm thì đã hoàn toàn lạnh mặt, đồng thời cũng không tài nào hiểu nổi.
Nếu là một số gia tộc thượng lưu của Hải Châu chỉ có chút giao lưu với họ chứ không dính líu tới lợi ích quá nhiều thì việc họ không tới dự tiệc sinh nhật của cô ta, thậm chí làm những hành vi như vả mặt cô ta như thế, Đường Thanh Tâm cũng sẽ không hề bất ngờ.
Nhưng... Người làm ra hành vi đó lại là Trần Tuấn Quang.
Công ty của Trần Tuấn Quang không thể coi là lớn. Lợi nhuận hằng năm của công ty ít nhất có một nửa là do sự hợp tác với tập đoàn Đường Thị mang lại.
Vậy thì sao ông ta lại làm vậy? Hơn nữa còn dám làm vậy?
Lúc này, Trần Tuấn Quang cũng vừa đi về phía khách sạn Tiệc Yên Liễu, vừa cảm thấy thấp thỏm bất an.
Ông ta đã gần như dự đoán được Đường Thanh Tâm sẽ có phản ứng như thế nào. Đồng thời ông ta cũng biết rõ thủ đoạn của Đường Thanh Tâm.
Nhưng mà… Không còn cách nào khác, ông ta không thể không làm thế.
Ban đầu, khi nhận được lời mời của Dương Thiên Long, mặc dù biết đối phương mời mình dưới danh nghĩa của tập đoàn Việt Huy, tuy Trần Tuấn Quang rất kích động, nhưng ông ta vẫn không cần suy nghĩ quá nhiều mà từ chối Dương Thiên Long ngay lập tức.
Suy cho cùng, mặc dù tập đoàn Việt Huy rất hùng mạnh, nhưng bàn về nghiệp vụ thì không có quá nhiều trùng hợp với công ty của ông ta.
Trần Tuấn Quang rất tự biết thân biết phận. Ông ta không cho rằng mình có thể bám đuôi con tàu khổng lồ như tập đoàn Việt Huy. Hơn nữa ông ta đã hứa với Đường Thanh Tâm là sẽ tham dự tiệc sinh nhật của cô ta. Nếu đột nhiên không tới tham dự thì sẽ không ổn chút nào.
Huống chi nếu ông ta không tham dự tiệc sinh nhật của Đường Thanh Tâm mà chạy đi dự một bữa tiệc khác, còn diễn ra trong “khách sạn Tiệc Yên Liễu" nằm ngay bên chính khách sạn Tiệc Tây Hồ, nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Đường Thanh Tìm thì chắc chắn sẽ bị người ngoài chỉ trích
Làm vậy chẳng khác nào và mặt Đường Thanh Tâm, hoàn toàn đặc tôi cô ta.
Suy cho cùng thì tập đoàn Việt Huy chính là đối thủ đã giành mắt gói thầu dự án danh lam thắng cảnh dưới chán núi Hoàng Long của tập đoàn Đường Thị cơ mà
Cuối cùng rất có khả năng sẽ lâm vào tình huống ném vỏ dưa nhặt vỏ dừa. Kết quả là vỏ dưa không có mà vỏ dừa cũng chẳng còn luôn.
Xưa nay Trần Tuấn Quang vẫn rất tỉnh táo trước những cảm dỗ như vậy.
Nhưng tối hôm đó, sau khi ông ta đã từ chối Dương
Thiên Long thì đến sáng hôm sau, ông ta lại nhận được điện thoại, đồng thời còn kèm theo một phần tài liệu.
Đó là tài liệu về những việc mờ ám mà ông ta đã từng làm trong quá trình kinh doanh công ty.
Mặc dù phần tài liệu đó chưa được đầy đủ, nhưng cũng đã đủ để công ty ông ta xong đời, khiến ông ta vào nhà đá ăn cơm nhà nước mấy năm.
Thế nên Trần Tuấn Quang đâu còn dám từ chối, đành phải đồng ý lời mời của Dương Thiên Long.
Ông ta vốn có thể lén lút đến khách sạn Tiệc Yên Liều, nhưng Dương Thiên Long lại yêu cầu ông ta đi gặp Đường Thanh Tâm trước rồi mới qua đây.
Cuối cùng, Trần Tuấn Quang đành phải nghe theo lời Dương Thiên Long... Thế nên mới có cảnh tượng vừa rồi, “Tổng giám đốc Đường à, chuyện này có không thể trách tôi được đầu, muốn trách thì hãy trách có đủ đặc tôi một người mà cô không thể đắc tội đi." Trần Tuấn Quang âm thầm thở dài.
Giờ đây, ông ta cũng đã nhận thấy đó là mưu kế nhằm vào Đường Thanh Tâm.
Tổng giám đốc Đường à, nể tình cảm ngày xưa của chúng ta, tôi chỉ có thể cầu nguyện cho cô một chút, mong cô hãy tự trông cậy vào bản thân mình đi.
Nhìn bóng dáng Trần Tuấn Quang càng ngày càng xa, Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nh*ất
Nhưng từ bộ ngực không ngừng phập phồng của cô ta có thể thấy, lúc này trong lòng cô ta mất bình tĩnh cỡ nào. “Cô có hài lòng với món quà này không?" Lúc này, Lâm
Bình tiến lên, nhẹ giọng nói.
Đường Thanh Tâm quay sang nhìn anh, lạnh lùng cắn răng nói: “Tôi rất hài lòng. Vậy thì xin hỏi anh có hài lòng không?" “Không hài lòng. Lâm Bình nghiêm túc lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Đây mới chỉ là người đầu tiên mà thôi, còn lâu mới đạt đến hiệu quả mà tôi mong muốn! “Lâm Bình, anh là cái thá gì mà cũng dám khoác loác trước mặt em gái tôi hả?!"
Nghe vậy, Đường Thanh Tâm còn chưa kịp đáp lại thì
Đường Du Giang đã không nhịn được cả giận.
Đối với những lời đồn đãi xoay quanh Lâm Bình, bất kể là bạt tại Vương Hùng trước mặt công chúng hay là đánh cho Tạ Minh Thành gần như tàn phế trước mặt vô số con em nhà quyền quý, hoặc là bắn chết Lý Nguyên Tùng trước mặt giới thượng lưu Hải Châu... Trong lòng Đường Du Giang, đó cũng chỉ là lời đồn đãi mà thôi.
Đường Du Giang chưa từng xuất hiện tại hiện trường bất cứ một sự kiện nào, anh ta chưa bao giờ tận mắt chứng kiến những chuyện đó nên không sợ hãi Lâm Bình. Huống chi, trong mắt anh ta, Đường Thanh Tâm, em gái anh ta mới là người tài giỏi nhất, đồng thời cũng là người mà anh ta sợ hãi nhất.
Lâm Bình là cái thá gì?
Đường Du Giang phẫn nộ lên tiếng, còn Tôn Huy Tuấn thì lại rụt cổ, không dám đối mặt với Lâm Bình.
Đến tận bây giờ, đôi tay của anh ta vẫn còn đang băng bỏ. Lúc không ở trước mắt Lâm Bình thì còn bình thường, nhưng khi đích thân đối mặt với anh, đến bây giờ Tôn Huy Tuấn vẫn còn bị sang chấn tâm lý. “Đề nghị anh hãy học tập Tôn Huy Tuấn đi, đừng tự tìm đường chết nữa!”
Lâm Bình liếc nhìn Đường Du Giang, bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia lạnh thấu xương, khiến Đường Du Giang không rét mà run.
Thế là anh ta lập tức cầm mồm, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Lâm Bình, ánh mắt láo liên né tránh Lâm Bình.
Không lâu sau, Đường Du Giang lại thấy không ít siêu xe chạy đến trước cổng khách sạn Tiệc Tây Hồ. “Thanh Tâm, em nhìn kìa, những người khác đã đến rồi.” Đường Du Giang vui vẻ nói với Đường Thanh Tâm.