Chương 118: Chúng tôi không thể dự tiệc, xin cô đừng trách móc
Lúc này, Đường Thanh Tâm cũng thấy những chiếc siêu xe vừa chạy đến bên ngoài khách sạn Tiệc Tây Hồ.
Bentley, Porsche, Maserati, Maybach... Đủ mọi kiểu dâng, đủ các nhãn hiệu xe xịn trên thế giới. Mà những chiếc xe này đều lần lượt tìm bãi đỗ xe sau khi đã đến gần khách sạn Tiệc Tây Hồ.
Một đám nam nữ hoặc mặc suit, mang giày da, mặt mũi sáng sủa, hoặc ăn mặc lộng lẫy, cao quý thanh lịch bước xuống từ những chiếc siêu xe đó.
Đưa mắt nhìn quanh có thể đoán được những người này thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội.
Sau đó, họ đi thẳng về phía khách sạn Tiệc Tây Hồ. Thấy vậy, Đường Thanh Tâm lại liếc nhìn Lâm Bình, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Cho dù anh dùng thủ đoạn bắt Trần Tuấn Quang cố ý lượn một vòng trước mặt tôi rồi lại rời đi thì đã sao? Dù sao Trần Tuấn Quang cũng chỉ là một người mà thôi,
Cho dù có thêm mấy người nữa thì cũng đâu sao? Tóm lại sẽ không ảnh hưởng toàn cục,
Còn Đường Du Giang thì trực tiếp cười lạnh: “Làm Bình, anh có giới thì bắt những người này đều đừng tới dự tiệc đi! Nếu anh làm được, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu, gọi anh là ông nội... Đồng thời, anh ta không giấu nổi vẻ đắc ý trên nét mặt.
Nghe vậy, Đường Thanh Tâm lạnh lùng liếc nhìn Đường Du Giang bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.
Dù chính Đường Thanh Tâm cũng rất tự tin, cho rằng Lâm Bình không có khả năng ép những người này không tới dự tiệc của mình. Nhưng nghe Đường Du Giang nói vậy, cô ta cứ có cảm giác như mình thua Lâm Bình một bậc, điều đó khiến Đường Thanh Tâm hơi bất mãn.
Thấy ánh mắt cảnh cáo của em gái mình, Đường Du Giang rụt cổ, nhận thấy mình đắc ý vênh váo quá mức nên đã nói nhầm, thế là anh ta lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm câu nào nữa. Tuy nhiên anh ta vẫn đắc ý nhìn Lâm Bình, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Trong mắt Đường Du Giang, hôm nay Lâm Bình đến khách sạn Tiệc Tây Hồ chẳng khác nào tự rước lấy nhục. Rõ là một kẻ ngu xuẩn
Anh ta thật sự không hiểu với chỉ số thông minh của Lâm Bình, rốt cuộc anh đã gây dựng tập đoàn Bắc Thanh kiểu gì? “Vậy à?” Lâm Bình thản nhiên liếc Đường Du Giang: “Nhớ kỹ lời anh vừa nói đấy nhé. Lát nữa tôi sẽ bắt anh phải thực hiện nó “Tôi sẽ chờ xem. Anh cứ việc tới đây. Đường Du Giang cười lạnh: “Để tôi chống mắt lên xem kẻ nào đó còn có mặt mũi nào gặp người khác sau khi vừa tự rước nhục vào người xong.
Thế nhưng trái ngược với thái độ trào phúng của Đường Du Giang là khí chất bình tĩnh ung dung của Lâm Bình. Vậy nên trong lòng Đường Thanh Tâm lại dâng lên cảm giác bất an.
Tại sao Lâm Bình lại bình tĩnh đến thế?
Đường Thanh Tâm không hề xa lạ với vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Bình. Bởi vì nó có nghĩa là mọi chuyện đều năm trong tầm kiểm soát của anh.
Đường Thanh Tâm khẽ cau mày, hàm răng trắng tinh cắn nhẹ lên cánh môi.
Tuy nhiên ngay sau đó, Đường Thanh Tâm đã vứt những suy nghĩ bất an đó ra sau đầu. Bởi vì có rất nhiều gương mặt quen thuộc đã xuất hiện trước sân khách sạn Tiệc Tây Hồ.
Những người này đều là những nhân vật quyền quý mà Đường Thanh Tâm muốn mở tiệc chiêu đãi. Trong đó có người nổi tiếng danh vọng cực cao trong xã hội, cũng có chủ tịch công ty tài chính hùng hậu, còn có ông trùm thao túng thị trường chứng khoán, tài sản cá nhân vượt qua hàng trăm triệu đô la
Ngoài ra trừ nhà họ Tạ, người của ba gia tộc lớn nằm quyền trong thành phố Hải Châu này đều có mặt đầy đủ.
Đồng thời còn có thêm mấy người đại diện cho các đối tác kinh doanh chủ chốt đến từ những thành phố khác.
Mục tiêu của họ đều rất rõ ràng, đó chính là khách sạn Tiệc Tây Hồ.
Thấy vậy, Đường Thanh Tâm lại nở nụ cười đầy tự tin. Mặc dù những người này đã đến muộn, nhưng cuối cùng vẫn kịp đến nơi trước 6 giờ tối.
Xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Dù cho Lâm Bình có một tay che trời thì cũng không có cách nào ngăn cản từng ấy nhân vật có máu mặt đến dự tiệc của mình, hơn nữa không có khả năng bắt họ phải làm theo hành động như Trần Tuấn Quang đã làm vừa rồi,
Không lâu sau, người dân đầu là Triệu Thuận Cao người đồng sáng lập, đồng thời là cổ đông lớn thứ hai của công ty đa quốc gia Vanquish đã đi đến trước cổng khách sạn Tiệc Tây Hồ.
Trên mặt ông là nụ cười ấm áp.
Thấy nụ cười này không hề gượng gạo như Trần Tuấn Quang, bất kể là Đường Thanh Tâm hay Đường Du Giang, Tồn Huy Tuấn đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đường Thanh Tâm mau chóng nghênh đón khách quý. Lần này, cô ta quyết định không kiêu căng nữa mà nể mặt tất cả mọi người... Thấy thế Đường Du Giang trào phúng nhìn Lâm Bình, sau đó cũng mau chóng đi theo Đường Thanh Tâm chào đón khách quý. “Sếp Triệu, đã lâu không gặp, gần đây ngài có khỏe không?” Đường Thanh Tâm cười nói.
Khác với sự lạnh lùng trước kia, lần này trong khí chất cao quý lạnh lùng như nữ vương của cô ta tăng thêm một chút hiền hòa thân thiện, khiến người ta có thể cảm nhận được sự thân thiết, nhưng không đến mức đánh mất đặc trưng riêng của mình. Đường Thanh Tâm đắn đo chừng mực cực kỳ hoàn hảo. “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Đường. Để tôi tỉnh xem, lần gặp mặt trước đó là ở nửa năm trước đúng không nhỉ?” Triệu Thuận Cao cười nói: “Nhờ phước của tổng giám đốc Đường mà gần đây tôi khá là khỏe mạnh đấy. Cô nhin xem, tôi mập hơn ngày xưa không ít đầu, ha ha ha. ТrцуeлАРР.cоm trang w*eb cập nhật nhanh nhất
Dứt lời, Triệu Thuận Cao lấy một hộp quà nhỏ bằng nắm tay người lớn, được gói vô cùng kỹ càng, sau đó đưa cho Đường Thanh Tâm: “Tổng giám đốc Đường, đây là món quà mà tôi đã lựa chọn kỹ càng để tặng cho cô. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định phải đích thân đưa nó đến tận tay cô mới được."
Khuôn mặt trắng ngần hoàn hảo không tì vết của Đường Thanh Tâm nở rộ nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Cô ta vươn bàn tay ngọc ngà ra đón nhận món quà của Triệu Thuận Cao.
Sau đó, khi Đường Thanh Tâm vừa khẽ hé môi, đang định mời Triệu Thuận Cao vào khách sạn Tiệc Tây Hồ để bày tỏ sự lễ phép, đồng thời cũng nhường đường cho những vị khách quý khác, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Triệu Thuận Cao cười nói tiếp: “Nếu món quà đã được đưa đến tận tay tổng giám đốc Đường thì tôi cũng yên tâm rồi.” “Món quà này đại biểu cho tấm lòng của tôi. Tuy nhiên tôi đành phải xin lỗi tổng giám đốc Đường trước, kế tiếp tôi còn bận việc khác, e rằng không thể tham dự tiệc tối được đầu. Mong rằng tổng giám đốc Đường sẽ không trách móc tôi.
Mãi tới lúc này, vẻ mặt Triệu Thuận Cao mới có phần lúng túng, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện như trước.
Nụ cười trên môi Đường Thanh Tâm nhất thời cứng đờ, bàn tay vừa nhận lấy món quà của ông ta khẽ run lên.
Một lát sau, Đường Thanh Tâm khẽ cắn môi, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, song nụ cười vẫn nở trên môi, cứ như thể chẳng hề thay đổi so với lúc nãy: “Nếu sếp Triệu đã có việc bận thì ngài hãy cứ xử lý trước đi, tương lai còn dài, cơ hội còn nhiều mà “Cảm ơn tổng giám đốc Đường đã thông cảm cho tôi.” Triệu Thuận Cao chắp tay, sau đó xoay người rời đi.
Ông ta đi theo con đường mà lúc nãy Trần Tuấn Quang đã đi, cũng hướng về phía khách sạn Tiệc Yên Liễu ở ngay bên cạnh.
Từ đầu tới cuối, Triệu Thuận Cao chưa từng đặt chân vào khách sạn Tiệc Tây Hồ dù chỉ là nửa bước.
Sau khi Triệu Thuận Cao xoay người rời đi, Đường Thanh Tâm kìm lòng không đậu siết chặt hộp quà trong tay, thậm chí khiến khớp ngón tay trắng bệch vì nắm tay quá mạnh. Đồng thời hộp quà cũng bị biến dạng trong tay cô ta.
Mấy giây sau, Đường Thanh Tâm lại hít sâu một hơi, khẽ thả lỏng bàn tay, sau đó đưa hộp quà cho Đường Du Giang, hơn nữa nụ cười trên môi vẫn còn nguyên vẹn như trước.
Dù sao vẫn còn rất nhiều vị khách quý cũng đang lần lượt đến gần khách sạn Tiệc Tây Hồ cơ mà.
Có điều “Tổng giám đốc Đường, rất xin lỗi cô, tôi không thể đích thân tham dự bữa tiệc sinh nhật để nói lời chúc mừng CÔ “Xin lỗi cô Đường, tôi “Thanh Tâm à, chị cũng hết cách rồi, hôm nay đành phải xin lỗi em thôi."