Chương 121: Đúng là, đúng là quá có mặt mũi rồi
Năm giờ chiều ngày hôm sau!
Một đồng người tụ tập trước cổng công viên Hạnh
Phúc. Lâm An Quốc, Trần Thanh Hà, Lâm Nhã, cô út, dượng út, Đinh Hằng, chủ ba, cô hai v.v...
Rất nhiều họ hàng đều đang đứng ở đây.
Trong đó, dùng mắt thường có thể thấy được rất rõ mọi người ở đây đều đang coi một cô gái ăn mặc quần áo sang trọng đắt tiền, trang điểm tinh xảo xinh đẹp làm người đứng đầu, mà người đang được mọi người vây quanh kia đúng là Đinh Hằng.
Lúc này, trên mặt Đinh Hằng đã hiện lên sự bất mãn.
Cô ta nhìn qua đám người bên cạnh thì thấy cả nhà Lâm An Quốc vẫn chưa sáp lại gần mình, cô ta lập tức khẽ nhíu mày, nói: "Cậu cả à, bao lâu nữa Lâm Bình mới đến vậy, bọn cháu nhiều người như vậy phải đợi anh ta, ngay cả Chí Hiếu cũng sắp tới rồi đấy.”
Trong giọng điệu nói chuyện của cô ta mang theo sự mất kiên nhẫn.
Mà Chí Hiếu đúng là bạn trai của cô ta, Ngô Chí Hiếu. Đinh Hằng vừa nói dứt câu thì ngay lập tức cô hai đã nói bóng nói gió: "Để nhóm người lớn chờ mãi ở đây, mặt mũi của người làm con cháu như Lâm Bình cũng thật lớn nha.” “Nhưng để bọn tôi chờ cũng thôi đi, lại còn chuyển tới chuyển lui, chẳng lẽ lát nữa bạn trai của Đinh Hằng cũng phải bắt người ta đứng chờ sao?” “Đúng là quá có mặt mũi rồi đấy!”
Nghe vậy, chú ba nhìn Lâm An Quốc, sau đó cũng lên tiếng: "Cái này gọi là con mất dạy là lỗi của cha, đứa nhỏ này không được giáo dục tốt, người làm phụ huynh cũng không thoát khỏi quan hệ” “Anh cả à, trước kia không ít lần anh nói với bọn tôi về vấn đề tồn đọng của giáo dục, nhưng kết quả thì sao.. “Con cái nhà bọn tôi chỉ mắc vài thói xấu lặt vặt mà thôi, làm sao sánh bằng Lâm Bình, so với chuyện khốn nạn mà nó đã làm năm năm trước thật đúng là kẻ trên trời người dưới đất đấy”
Lúc này, cô út cũng nói chen vào: "Cũng đúng, trước kia Lâm Bình đã có thể làm ra loại chuyện như vậy, bây giờ không biết phép tắc chúng là chuyện bình thường thôi.” Sau đó dì tám cô ta bà một câu tôi một câu nói ra nói vào.
Tóm lại, ở trong miệng bọn họ, một Lâm Bình từng được bọn họ khen là “tương lai hy vọng của nhà họ Lâm “thiên tài của nhà họ Lâm” “học cao hiểu rộng” “là tấm gương cho con mình noi theo” bây giờ đã trở thành kẻ vô cùng bại hoại.
Thậm chí có người còn nói mấy câu chua chát về anh như: "Sống chỉ lãng phí không khí, chết đi thì lãng phí đất đại”
Chỉ có số ít người thân cho rằng không nên làm như vậy, cho dù Lâm Bình đã từng làm sai chuyện thì cũng là con cháu của bọn họ, huống chi năm năm trước không ít lần Lâm Bình đã giúp nhóm họ hàng vượt qua khó khăn, hiện giờ chỉ cần biết sai chịu sửa thì còn gì tốt hơn, nhưng trong bầu không khí thế này, những người họ hàng còn có chút ý tốt với Lâm Bình đều đồng loạt ngậm miệng không lên tiếng.
Cô út nhìn thấy tình huống này trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý.
Thật thỏa mãn!
Bà ta đã hưởng thụ được cái loại cảm giác ưu việt thỏa mãn khi mà mọi người đều về phe nhà của mình rồi. Mà trước kia, đối tượng của loại cảm giác này lại là của gia đình Lâm An Quốc.
Còn bà ta thì lại sắm vai một kẻ nịnh bợ cả nhà Lâm
An Quốc.
Hiện giờ, rốt cuộc bà ta cũng có thể nở mày nở mặt một phen rồi.
Lâm An Quốc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì hai hàng mày nhíu lại thật chặt.
Từ khi nào mà giữa họ hàng nhà họ Lâm lại biến thành tình trạng thế này?
Bọn họ có còn là họ hàng máu mủ với nhau nữa hay không?
Đặc biệt sau khi nghe thấy mấy người họ hàng châm chọc ông về chuyện tồn đọng trong vấn đề giáo dục lúc trước, khi đó ông hoàn toàn suy nghĩ cho đối phương, nhưng không ngờ lại bị đối phương hiểu lầm thành như thế.
Lâm An Quốc thở dài, ông chỉ cảm thấy mình hơi đau lòng.
Nhưng ông hoàn toàn không hề để ý đến lời chỉ trích của đám người kia, hay nói đúng hơn cho dù có để ý thì Lâm An Quốc cũng không muốn làm căng với bọn họ.
Nhưng Lâm An Quốc vẫn vô cùng để ý đến những lời bàn tán của họ về Lâm Bình. “Từ đó đến giờ tôi vẫn tin tưởng Lâm Bình bị oan uổng “Chuyện năm năm trước xảy ra quá đột ngột, bây giờ nhớ lại cảm thấy nó bị bắt tuyên án bỏ tù quá nhanh, khiến người ta không khỏi hoài nghi bên trong có âm mưu gì đó. “Hơn nữa, mấy người cũng coi như đã nhìn Lâm Bình lớn lên, mười mấy hai mươi năm nay nhân phẩm của nó thế nào mọi người cũng nhìn thấy mà, tôi cũng tin chắc người của nhà họ Lâm chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như thế. “Tôi hy vọng lát nữa kia Lâm Bình tới, mọi người đừng cứ lấy chuyện của nó ra mà nói, nếu không cũng đừng trách hôm nay tôi không nể mặt các người không đến dự tiệc.”
Sắc mặt của Lâm An Quốc không quá vui vẻ.
Nếu là trước đây khi Lâm Bình còn điều hành tập đoàn Bắc Thanh hoặc Lâm Nhã có hi vọng gả cho nhà giàu thì những lời Lâm An Quốc vừa nói sẽ còn rất có tính uy hiếp đối với đám họ hàng này.
Nhưng hiện giờ cái mũi của cô út đã chĩa lên trời rồi. Gia đình của bà ta mới là vai chính.
Sao có thể lại để cho Lâm An Quốc đoạt đi sự nổi bật của bà ta được, cho dù ông là anh ruột của bà ta cũng không được.
Vì thế ngay lập tức cô út nói xiên nói xỏ: "Anh cả à, bọn tôi đương nhiên cũng tin tưởng người nhà nhà họ Lâm sẽ tuyệt đối không làm ra những chuyện chỉ có súc sinh mới làm kia được, nhưng Lâm Bình đâu phải là người chính thức của nhà họ Lâm, dòng máu đang chảy trên người nó cũng đâu phải máu của nhà họ Lâm, anh nói năng đừng quá vơ đũa cả nắm như thế.” *Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Vốn dĩ bây giờ Trần Thanh Hà đã ghét cô út đến cực điểm, sau khi nghe cô út xong thì sao có thể nhịn cho được.
Bà ta lập tức nhìn cô út châm chọc nói: "Đúng là dòng máu đang chảy trên người Lâm Bình không phải máu của nhà họ Lâm, nhưng trước kia người nào đó không ít lần nịnh bợ người ta, chỉ hận không thể biến người ta thành con trai ruột của mình, bây giờ lật mặt đúng là nhanh thật, buồn cười!”
Sau đó, Trần Thanh Hà lại nhìn về phía những người khác, nói: "Còn mấy người nữa, trước kia lúc tìm Lâm Bình nhờ giúp đỡ cũng đâu phải vẻ mặt như bây giờ, sao, có sữa thì là mẹ sao? Bây giờ đều tới giẫm đạp nhà chúng tôi à? Các người là cái thá gì cơ chứ?"
Trần Thanh Hà vẫn luôn im lặng chịu đựng, lúc này thật sự đã tức điên.
Trần Thanh Hà vừa nói dứt câu, quả nhiên sắc mặt của không ít người lập tức thay đổi.
Ánh mắt trở nên trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Trần Thanh Hà. “Chị dâu cả à, chị nói chúng tôi vậy sao chị không tự nhìn lại mình, bây giờ chị đối xử với Lâm Bình như thế nào?” Cô út hoàn toàn không yếu thế.
Hôm nay là sân nhà của bà ta, sao có thể để gia đình Lâm An Quốc đoạt đi sự nổi bật được chứ. “Lâm Bình tới rồi.”
Lúc này, bỗng nhiên có người lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người lập tức ngậm miệng, đồng loạt đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của người nọ.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một bóng người cao gầy, mang đến cho người ta một loại cảm giác “hùng dũng oai vệ” đang đi từ phía đông nam tới.
Đinh Hằng ngước mắt lên.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng kia, hai mắt cô ta lập tức phát sáng.
Anh mặc trên người một bộ tây trang thoải mái màu đen, bên trong không hề phối áo sơ mi, cà vạt hay áo ba lỗ, mà là một chiếc áo thun màu trắng.
Tuy nhiên nó lại có thể phác họa nên đường cong dáng người của Lâm Bình một cách hoàn mỹ.
Lâm Bình cũng không được coi là đẹp trai.
Sau ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, rất ít ai cảm thấy anh đẹp trai đến mê người.
Nhưng trên người anh lại có một sức hấp dẫn khác khiến người ta chỉ cần nhìn thấy anh thì sẽ khó mà không để ý đến cho được.
Mà bây giờ khí thế bất phàm này lại càng khiến Lâm
Bình trở nên cao cao tại thượng.
Lúc này anh trông nhẹ nhàng lễ phép, giấu đi gai góc sắc nhọn, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy anh khiêm tốn
Chỉ cần Lâm Bình không cố tình che giấu, sức hấp dẫn trên người anh cũng đủ để hạ gục vô số trai ngon trong tích tắc.
Bởi vậy khi nhìn thấy Lâm Bình, trái tim của Đinh Hằng lập tức đập loạn thình thịch.