! “Sao... Sao có thể thể được?”
Thấy cảnh này, cô út mở to mắt, khẽ lẩm bẩm, giọng điệu tràn đầy khó tin. Cả Đinh Hằng và những người họ hàng khác cũng mở to mắt như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.
Từ khi nào mà gia đình Lâm An Quốc lại quen biết với một người giàu như thế? Hơn nữa người kia còn vâng mệnh tới tiếp đón họ nữa chứ? Mệnh lệnh của Thanh Sơn? Thanh Sơn là ai?
Nhưng mà... Sự thật lại diễn ra ngay trước mắt họ. Nó thật sự diễn ra chứ không phải là bịa đặt, mọi người không thể không tin tưởng.
Đừng nói là đám họ hàng như cô út, ngay cả Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà cũng ngây ngẩn cả người. “Cô bé... Không phải cô. Cô đã từng ghé qua nhà tôi đó sao?”
Lâm An Quốc kinh ngạc nhìn Chu Thanh, rõ ràng là đã nhận ra cô. “Đúng thế, là cháu đây ạ!” “Hôm nay cháu nghe theo mệnh lệnh của anh Thiên Sơn, cũng chính là Lâm Bình đến đón cô chút vào khách sạn Vương Miện để dự tiệc.” Chu Thanh lại nói. “Vậy còn chiếc xe này?” Lâm An Quốc lại hỏi, trong mắt tràn đầy khó tin. “Chiếc xe này là của Thanh Sơn” Chu Thanh lại đáp.
Chiếc xe MercedesBenz G55 này là do Lâm Bình kêu Chu Thanh lái về đây với tốc độ nhanh nhất sau khi nghe điện thoại của Lâm Nhã.
Nghe vậy, đám họ hàng kia lại hít vào một hơi.
Lần này họ nghe rất rõ: Thanh Sơn... Chính là Lâm Bình!
Cô gái xinh đẹp nhường này mà lại nghe lệnh của Lâm Bình, sau đó lái một chiếc xe trị giá 7 tỷ đồng đến đón gia đình Lâm An Quốc ư? Hơn nữa, chiếc MercedesBenz trị giá 7 tỷ đồng này là của Lâm Bình?
Nhưng... Sao có thể như thế được? Nếu nói là Lâm Bình, người nắm giữ tập đoàn Bắc Thanh của năm năm trước có thể làm được những điều này thì mọi người còn tin được.
Nhưng bây giờ, Lâm Bình vừa mới được thả ra sau năm năm ngồi tù, sao anh có thể làm được điều đó?
Điều quan trọng nhất là, câu nói “Nghe theo mệnh lệnh của Lâm Bình” có ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.
Không phải là “theo lời nhờ vả”, mà là “nghe theo mệnh lệnh”!
Thế là một đám họ hàng lập tức nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt khác hẳn.
Lâm Nhã cũng chứng kiến cảnh tượng đó. Cô ta kìm lòng không đậu giơ tay lên che miệng lại, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Thanh Sơn? Lâm Bình? Chẳng lẽ lời nói của Lâm Bình đều là sự thật? Không thì sao có thể giải thích một cô gái xinh đẹp như Chu Thanh lại xuất hiện bên cạnh Lâm Bình đến mấy lần? Không có khả năng đều là diễn kịch hết được!
Chẳng qua... Không quan tâm chuyện này là thật, hay chỉ là Lâm Bình thuê cô gái này tới diễn một vở kịch, bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là ánh mắt của đảm họ hàng kia đều thay đổi, gia đình cô ta cũng có thể xả giận.
Thấy vẻ mặt lúng túng của cô út cùng với sắc mặt tái mét của Đinh Hằng, cộng thêm ánh mắt hâm mộ của đám người lớn mà vừa rồi còn châm biếm khiêu khích gia đình mình, Lâm Nhã chỉ cảm thấy thật đáng giá.
Nếu chỉ có mình cô ta thì cô ta sẽ không có cảm giác gì. Nhưng cô ta không thể chịu nổi đám họ hàng kia trào phúng cha mẹ mình.
Quả nhiên... Mặc dù Lâm An Quốc không nói thêm lời nào, nhưng trên mặt ông cũng dâng lên niềm tự hào.
Lâm Bình, con trai tôi, đến nay vẫn là một người tài giỏi! Chẳng hề kém cỏi như các người đã nói đâu nhé!
Còn Trần Thanh Hà, sau khi đã trải qua một khoảng thời gian khiếp sợ, giờ đây cũng bày ra vẻ mặt đắc ý hớn hở. Nhất là khi Trần Thanh Hà quay sang nhìn về phía cô út, mặc dù bà ta không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại bày tỏ rất rõ ràng: có giỏi thì cô vênh váo tiếp đi
Ánh mắt của Trần Thanh Hà khiến sắc mặt của cô út càng khó coi hơn, nhưng lại không có cách nào để phản bác.
Kế tiếp, Lâm An Quốc và Trần Thanh Hà ngồi vào MercedesBenz G55 theo lời mời của Chu Thanh, Lâm Nhã và Lâm Bình cũng đi theo họ ngồi vào xe, sau đó chiếc xe phỏng như bay.
Từ đầu tới cuối, Lâm Bình chẳng hề đáp lại lời châm chọc khiêu khích của đảm họ hàng kia. Anh không thèm nhìn họ dù chỉ một lần, cuối cùng đáp trả lại bằng sự thật.
Cứ như có như một bàn tay vô hình tát mạnh vào mặt đảm họ hàng, nhất là Đinh Hằng và cô út.
Vừa rồi những lời châm biếm kêu Lâm Bình gọi taxi, còn cố tình nhắc nhở đừng tìm nhầm chỗ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến họ cảm thấy mặt đỏ như gấc. Không phải là vì xấu hổ, mà là vì tức giận vì bị vả mặt mà không thể nào đáp trả. “Hừ!” “Không chừng cái xe đó là do anh ta thuê đấy.” “Một kẻ phạm tội cưỡng hiếp ngồi tù 5 năm mà có tiền mua xe à? Đúng là làm cho người ta cười rụng răng!”
Đinh Hằng nhất thời thẹn quá thành giận nói.
Nghe Đinh Hằng nói vậy, cô út nhanh chóng tiếp lời: “Chắc tiền thuê chiếc xe đó cũng đủ để vét sạch túi tiền của nó mất rồi!” “Cậu Ngô tốt hơn nó nhiều, mọi thứ đều là thật. Ủng hộ team chúng mình *bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Nói rồi, cô út lại hài lòng nhìn Ngô Chí Hiếu.
Thế là cả đám họ hàng cũng hùa vào phụ họa với cô út, đồng thời cũng lấy lòng Ngô Chí Hiếu.
Ngô Chí Hiếu gật đầu lia lịa, sau đó vung tay lên kêu mọi người đều lên xe, sau đó đến khách sạn Vương Miện.
Rõ ràng là trong mắt Ngô Chí Hiếu, Lâm Bình cũng không có khả năng mua được một chiếc xe trị giá hơn 7 tỷ đồng. Chắc là xe thuê thôi.
Tuy nhiên bầu không khí trong đám họ hàng lại dần dần nảy sinh một chút khác biệt. Ngay cả cô út, mặc dù miệng thì nói vậy, ban đầu bà ta vô cùng hài lòng chiếc xe của Ngô Chí Hiếu mà, nhưng chỉ cần nghĩ tới gia đình Trần Thanh Hà và Lâm An Quốc đang ngồi trên siêu xe trị giá hơn 7 tỷ đồng, trong lòng bà ta lại cảm thấy bực bội.
Tại khách sạn Vương Miện, trong phòng VIP, tất cả họ hàng đều ngồi quây quần chung quanh bàn ăn xoay tròn cỡ lớn đủ để chứa 30 người. “Chí Hiếu à, lát nữa anh phải giúp em hạ thấp mặt mũi của Lâm Bình, tốt nhất là chuốc say cậu ta trên bàn cơm.. “Có câu nói say rượu sẽ nói thật, chờ anh chuốc say cậu ta, sau đó dụ cậu ta tiết lộ chân tướng của chiếc xe kia, để cậu ta mất mặt trước đám đông, được không anh?”
Đinh Hằng ngồi bên cạnh Ngô Chí Hiếu, kề sát bên tại anh ta thì thầm.
Trong mắt Đinh Hằng, chiếc xe MercedesBenz G55 kia không có khả năng là của Lâm Bình. Hơn nữa tửu lượng của Ngô Chí Hiếu rất tốt. Mà trong trí nhớ của Đinh Hằng thì tửu lượng của Lâm Bình cũng chỉ thuộc loại thường thôi.
Năm năm trước, Lâm Bình chỉ cần uống một chai bia đã đủ say khướt rồi. Cho nên dùng cách này mới là phù hợp nhất. Để Lâm Bình tự thừa nhận mới là cách vả mặt tốt nhất, khiến anh tự rước lấy nhục!
Nghĩ đến đây, Đinh Hằng không khỏi nhếch mép cười, dường như đã chứng kiến cảnh tượng Lâm Bình mất mặt, đồng thời cũng vui vẻ vì trí tuệ của mình.
Không ngờ mình lại nghĩ ra được kế sách hay đến thế, đúng là người vừa đẹp, vừa ngọt ngào, còn thông minh nữa chứ... Quả thực là hiếm có khó tìm "Cưng cứ yên tâm đi, cứ giao cho anh!” Ngô Chí Hiếu lập tức đáp lời.
Anh ta vốn định uống mấy ly với mọi người trên bàn cơm, chuốc say hết đảm họ hàng kia, thế thì mới dễ đạt được mục đích của mình.