Chương 127: Uống một hơi cạn ly
Lúc này, Ngô Chí Hiếu vẫy tay gọi nhân viên: “Nhân viên phục vụ, mang cho tôi ba chai rượu vang đỏ xịn nhất trong khách sạn của các anh!”
Nghe vậy, tất cả họ hàng đều đổ dồn ánh mắt về phía Ngô Chí Hiếu.
Loại rượu đắt tiền nhất ư?
Đây là lần đầu tiên họ bước chân vào khách sạn Vương Miện, cũng là lần đầu tiên thấy loại bàn ăn cỡ lớn có thể chứa hơn ba mươi người này, cho nên đều rất phấn khởi.
Bây giờ Ngô Chí Hiếu lại trực tiếp kêu ba chai rượu đắt tiền nhất?
Sao... Sao mà giàu thế
Thấy ánh mắt vừa khiếp sợ vừa hâm mộ của đám họ hàng, Ngô Chí Hiếu cũng lộ vẻ đắc ý. Anh ta muốn thấy cảnh tượng như thế đó.
Còn Đinh Hằng và cô út thì đã cười toe toét. Ngay cả dượng nhỏ chẳng mấy khi nói chuyện cũng không nhịn được mà lộ vẻ phấn khởi và đắc ý.
Lúc này, Đinh Hằng cũng mau chóng nói thêm: “Mọi người muốn ăn gì, muốn uống gì thì cứ việc gọi món đi nhé.” “Trước kia chúng ta không có cơ hội đến những nơi như thế này, hôm nay thừa dịp Chí Hiếu chiêu đãi, mọi người cứ ăn thoải mái. Anh ấy rất giàu nên mọi người không cần phải tiết kiệm thay anh ấy đâu, cứ tha hồ mà ăn đi!" “Nếu bỏ lỡ cơ hội này, lần sau Chí Hiếu không mời nữa thì mọi người chưa chắc đã có cơ hội tới chỗ này ăn cơm đầu. Cho nên đừng khách sáo
Đinh Hằng nói, cảm giác hư vinh trong lòng cô ta đã đạt tới đỉnh điểm, lòng tràn đầy thỏa mãn. Đồng thời, cô ta còn nhìn Lâm Nhã và Lâm Bình như thể khiêu khích.
Thấy Đinh Hằng nhìn Lâm Nhã, mọi người cũng lần lượt nhớ lại trước kia, Lý Nguyên Tùng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dẫn đám họ hàng là họ đến những khách sạn năm sao cao cấp như khách sạn Vương Miện này để ăn một bữa cơm gì cả.
So sánh hai bên với nhau. Ừ, quả nhiên là Ngô Chí Hiếu, bạn trai của Đinh Hằng càng tốt hơn, vừa giàu có lại vừa hào phóng nữa chứ.
Thế là họ nhìn Ngô Chí Hiếu và gia đình Đinh Hằng với ánh mắt nóng bỏng hơn nữa.
Nghe Ngô Chí Hiếu gọi mình, ánh mắt của nhân viên phục vụ cũng tỏa sáng: “Thưa anh, loại rượu vang đỏ xin nhất trong khách sạn chúng tôi là loại mà hai năm trước, ông chủ.
Nhân viên phục vụ vừa bắt đầu nói thì Ngô Chí Hiếu đã ngắt lời người ta “Không cần giới thiệu, cô cứ mang lên bàn cho tôi đi. Ngô Chí Hiếu thản nhiên nói. Đối với đám họ hàng này, họ chỉ cần biết loại rượu vang đỏ mà anh ta gọi chính là loại đắt tiền nhất trong khách sạn Vương Miện này là được.
Còn chuyện nó có nguồn gốc từ quốc gia nào, được sản xuất ở khu vực nào, được ủ ở trang trại rượu nào, thậm chỉ là năm nào... đều không quan trọng.
Điều quan trọng là nó là loại đắt tiền nhất, thế là đủ! “Thưa anh, anh có chắc rằng không cần tôi giới thiệu không a? Loại rượu vang đỏ xịn nhất ở khách sạn chúng tôi rất đắt tiền đấy ạ. Nhân viên phục vụ lại hỏi.
Nhân viên phục vụ vừa nói câu này, Ngô Chí Hiếu còn chưa nói gì thì Đinh Hằng đã lạnh mặt, mắng nhân viên phục vụ: “Ý cô là chúng tôi không trả nổi tiền mua một chai rượu hả?” “Nếu chúng tôi đã gọi thì cô chỉ cần bưng lên là được, việc gì phải lắm mồm thế? Coi chừng tôi phàn nàn với cấp trên của cô đấy nhé!”
Sắc mặt Ngô Chí Hiếu cũng có phần tức tối. Chẳng lẽ trông anh ta giống loại người không trả nổi tiền mua rượu hay sao?
Vừa rồi anh ta cũng đã nhìn lướt qua thực đơn, giá của loại rượu đắt tiền nhất cũng chưa vượt qua 10 ngàn đô, đương nhiên Ngô Chí Hiếu dám gọi.
Nghe vậy, nhân viên phục vụ không khỏi xấu hổ. Nhưng vì sự chuyên nghiệp nên cô vẫn mỉm cười như trước: “Xin lỗi anh, tôi sẽ gọi nhân viên bưng rượu lên ngay bây giờ.
Mà lúc này, đám họ hàng cũng lần lượt gọi món ăn. Đương nhiên, đa số món chính đều do Ngô Chí Hiếu đã đặt từ trước.
Không lâu sau, thức ăn mà rượu lần lượt được bưng lên bàn.
Ngô Chí Hiếu đầu tiên là mời mọi người một lỵ, sau đó lại mời những người bề trên một lỵ, sau đó bưng ly rượu đi đến trước mặt Lâm Bình. “Người anh em, tôi mời cậu một ly “Chỉ cần hôm nay cậu cùng tôi uống thỏa thích thì sau này, cậu không cần phải lo chuyện công việc gì đâu, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho cậu.
Ngô Chí Hiếu bưng ly nói với Lâm Bình.
Anh ta vừa dứt lời thì đảm họ hàng đã hâm mộ nhìn Lâm Bình. Đó chính là lời hứa hẹn của lãnh đạo tập đoàn Việt Huy đấy nhé, Lâm Bình đúng là mèo mù vớ được chuột chết
Chỉ cần nịnh bợ Ngô Chí Hiếu thì sau này rất có khả năng sẽ thăng chức như diều gặp gió ấy chứ.
Thấy thế, cô út ngồi bên cạnh Đinh Hằng mau chóng nhỏ giọng nói với cô ta: “Cậu Ngô làm gì vậy? Sao lại chủ động giới thiệu công việc cho Lâm Bình? Lâm Bình có tài đức gì chứ?
Lát nữa con phải nói với cậu Ngô cho rõ ràng, kêu cậu ấy đừng quan tâm Lâm Bình, cứ để cho thằng con hoang đó sống vật vờ cả đời đi cho rồi!” “Mẹ không muốn thấy gia đình nó lại có cơ hội đè đầu cưỡi cổ nhà mình đâu.
Cô út càng nói càng tức giận.
Nghe vậy, Đinh Hằng vỗ tay cô út: “Mẹ đừng lo, mẹ cứ chờ xem trò hay đi.
Hả? Cô út sửng sốt, sau đó là vui vẻ.
Nếu con gái mình đã nói thế thì xem ra, mình đã hiểu nhầm mất rồi.
Thế là cô út lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Bình.
Lúc này, Lâm Bình thản nhiên nhìn Ngô Chí Hiếu, nói: “Tửu lượng của tôi kém lắm, e rằng không thể uống tận hứng với anh được đâu. “Lâm Bình, hôm nay là ngày đầu tiên cậu Ngô ra mắt nhà chúng ta, cậu ấy đã chủ động mời rượu cháu mà cháu còn ra sức khước từ, thể là có ý gì hả? Muốn cậu Ngô khinh thường nhà chúng ta hay sao?” Cô út lập tức lên tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm An Quốc chợt thay đổi.
Nhưng nhớ lại những lời Lâm Bình dặn dò lúc ngồi trên xe, Lâm An Quốc đành phải kìm nén cơn giận trong lòng, chẳng qua vẫn bất mãn nhìn cô út.
Đối mặt với ánh mắt của Lâm An Quốc, cô út không hề sợ hãi, vẫn kiêu ngạo nhìn Lâm Bình.
Hôm nay Lâm Bình nhất định phải uống ly rượu đó. Nghe cô út nói vậy, không ít họ hàng đều nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt suy tư, đương nhiên cũng có người lên tiếng hùa theo.
Ngô Chí Hiếu vẫn bưng ly rượu, nở nụ cười hứng thú, không nói một lời, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Một lát sau... “Tôi xin được uống cạn ly rượu này trước. “Nếu cậu không uống, tức là không nể mặt tôi.”
Dứt lời, Ngô Chí Hiếu bưng ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy vậy, đám họ hàng đều hùa vào khen ngợi Ngô
Chí Hiếu hào phóng, giỏi uống rượu các kiểu...
Sau khi khen ngợi Ngô Chí Hiếu xong, ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên người Lâm Bình. “Lâm Bình, cậu Ngô đã uống cạn ly rồi, cháu đừng làm mất mặt nhà họ Lâm chúng ta “Nhìn cách uống rượu là biết cách làm người, Chí Hiếu mời cháu uống rượu, cậu ấy cũng uống cạn ly rồi mà cháu còn chưa uống à? Xem ra nhân phẩm của cháu cũng chỉ có thể mà thôi.”
Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Tóm lại chỉ cần có cơ hội thì sẽ có người ra sức châm chọc, dường như chỉ cần làm thế thì mới khiến mình hòa nhập với đám đông, có thể lấy lòng gia đình cô út, có thể nịnh bợ Ngô Chí Hiếu.
Cuối cùng, Lâm Bình mới thở dài nói: “Đành vậy. Nếu anh đã muốn uống thì tôi đành phải chiều anh vậy
Dứt lời, Lâm Bình cũng bưng ly rượu trước mặt mình lên.
Thấy thế, Đinh Hằng và Ngô Chí Hiếu đều nở nụ cười, trông như thể âm mưu vừa thành công. Sau đó, mọi người thấy Lâm Bình bưng ly rượu lên, cũng uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ trong ly.
Chỉ mới một ly rượu vang đỏ thôi mà sắc mặt Lâm Bình cũng đã đỏ ửng như màu rượu vang, thân thể cũng lắc lư như sắp gục ngã.
Thấy vậy, Ngô Chí Hiếu và Đinh Hằng càng cười tươi hơn.
Lúc này, Ngô Chí Hiếu lại rót thêm nửa ly rượu vang đỏ cho mình và Lâm Bình. “Người anh em quả nhiên là hào phóng. Ly rượu này tôi lại uống cạn để mời cậu!”
Nói rồi, Ngô Chí Hiếu lại uống một hơi cạn ly.
Sau đó, mọi người lại nhìn Lâm Bình.
Lần này Lâm Bình không hề chần chừ, cũng bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nói một chữ: "Cụng!” Sau đó cũng ngửa đầu uống cạn ly.
Có người khinh thường nói.
Chuyện Lâm Bình không giỏi uống rượu không phải bí mật trong đám họ hàng. Nhưng bây giờ anh lại uống rượu liên tục, đảm họ hàng cho rằng anh làm thế là vì không dám đắc tội Ngô Chí Hiếu, hoặc là cũng muốn mượn cơ hội này để nịnh bợ Ngô Chí Hiếu.
Dù sao vừa rồi Ngô Chí Hiếu cũng nói một câu, chỉ cần cùng anh ta uống thỏa thích thì sau này không cần phải lo chuyện công việc nữa
Đảm họ hàng đều nghe rõ rành rành, thậm chí còn rất hâm mộ Lâm Bình. Thế là trong khoảng thời gian ngắn, mọi người lại nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt khác.
Cậu cao thượng đến mấy thì chẳng phải cũng cúi đầu, ngoan ngoãn uống rượu với Ngô Chí Hiếu đó sao?
Chẳng qua cách cậu nịnh bợ Ngô Chí Hiếu hơi cao siêu hơn người khác, chứ không phải kiểu hùa theo, bợ đỡ Ngô Chí Hiếu một cách trắng trợn như họ mà thôi.
Nhưng dù gì đi nữa thì cũng đều là nịnh bợ, chẳng qua là ai nịnh bợ giỏi hơn mà thôi. Cho nên đừng ai khinh thường ai.
Lúc này, đám họ hàng kia cũng đã xác định chiếc MarcedesBenz G55 vừa nãy đúng là do Lâm Bình thuê chứ không phải là của anh.
Chứ nếu Lâm Bình thật sự giàu có đến thế thì việc gì phải khép nép, ngoan ngoãn uống rượu với Ngô Chí Hiếu như bây giờ?
Nếu là họ thì không chừng đã vênh mặt lên trời rồi ấy chứ.
Thấy Lâm Bình uống hết lỵ này tới ly khác, Lâm An Quốc không thể ngồi yên được nữa. “Bình, tửu lượng của con không được tốt, uống vừa vừa phải phải là được rồi, đừng có cố." Lâm An Quốc lo lắng nói.
Mặc dù trước kia, ông cũng thường xuyên kéo Lâm Bình nhấm nháp mấy ly với mình. Nhưng khi đó Lâm Bình thật sự chỉ nhấm nháp thôi. “Con không sao đâu cha” Lâm Bình cười nói. Chẳng qua sắc mặt của anh có vẻ càng đỏ hơn. Mặc dù Lâm Bình vẫn đứng đó, nhưng trong mắt mọi người, Lâm Bình vẫn như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Ngô Chí Hiếu khẽ cau mày. Xem ra mình còn phải tăng thêm độ mới được.
Vì thế, Ngô Chí Hiếu muốn tiếp tục rót rượu. Chẳng qua lần này, Lâm Bình bỗng ngăn cản anh ta. “Sao hả? Không dám uống à?” Ngô Chí Hiếu lộ vẻ trào phúng.
Lâm Bình mỉm cười: “Nếu đã muốn uống tận hứng thì chúng ta đừng dùng ly nữa, trực tiếp uống cả chai luôn đi, thế nào?”
Nói rồi, ánh mắt Lâm Bình trở nên say lờ đờ, cứ như thể sẽ ngã xuống ngay lập tức. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại *Tamlinh247.vn
Nghe vậy, Ngô Chí Hiếu thoảng sửng sốt, sau đó vui vẻ đáp: “Được thôi!”
Vậy thì anh ta đỡ phải mời hết ly này tới ly khác, chỉ cần uống một lần là xong việc, cũng đúng ý anh ta.
Còn giá của loại rượu này thì Ngô Chí Hiếu không hề bận tâm. Tiếc con săn sắt sao bắt được con cá rô.
Thấy Ngô Chí Hiếu gật đầu, Lâm Bình cũng mỉm cười, sau đó ngón tay nhẹ nhàng lướt lên bàn thế là chiếc bàn ăn xoay tròn lập tức chuyển động. Đến khi dừng lại, hai chai rượu vang đỏ còn chưa khui nắp đã được đặt ngay trước mặt họ, mỗi người một chai.
Lâm Bình cầm một chai, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên đáy bình. Tiếng “bụp” vang lên, nắp chai rượu trực tiếp bay ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến cả đám người đều kinh ngạc há hốc mồm. Có thể khui nắp chai bằng cách này cơ à? Sao Lâm Bình lại làm được?
Nhưng rõ ràng là mọi người sẽ không biết đáp án.
Khui nắp xong, Lâm Bình đưa chai rượu đó cho Ngô Chí Hiếu, sau đó lại cầm lên một chai khác. “Cụng!”
Lâm Bình nói rồi ngửa đầu uống ực ực.
Ngô Chí Hiếu nở nụ cười lạnh lùng. Anh ta rất giỏi uống rượu, cho nên cũng lập tức ôm chai rượu uống tu tu.
Cảnh tượng này khiến nhân viên phục vụ kinh hãi, đồng thời trong lòng tràn đầy phức tạp. Thật không biết nên nói họ là giàu nên hào phóng hay là nói một đám nhà quê lên tỉnh, uống rượu vang đỏ mà như uống bia.
Nhưng bất kể trong lòng nghĩ gì, trên mặt nhân viên phục vụ vẫn mang theo nụ cười thân thiện.
Còn đám họ hàng thì nuốt nước miếng liên tục, cảm thấy thứ mà hai người kia đang uống không phải là rượu, mà là tiền.
Quan trọng là họ còn chưa được uống mấy ly loại rượu đắt tiền đến thế đâu, vậy mà đã bị Lâm Bình và Ngô Chí Hiếu uống hết sạch rồi.
Cũng không biết lát nữa Ngô Chí Hiếu có còn gọi loại rượu vang đỏ xịn nhất này hay không. Nếu không gọi thì họ lỗ to mất. Sau này cũng chẳng biết còn cơ hội nào mà uống hay không đây...
Nhất thời, có mấy người nhìn Lâm Bình với vẻ bực bội. Nếu không phải tại Lâm Bình thì đầu đến nỗi này.
Không lâu sau, một chai rượu vang đỏ đã bị Lâm Bình uống cạn sạch.
Sau khi anh đặt chai rượu lên bàn, Ngô Chí Hiếu cũng mới uống xong nửa chai. Thế là anh ta lập tức sốt ruột, mau chóng uống hết nửa chai còn lại, kết quả là ngay cả Ngô Chí Hiếu cũng chịu không nổi cả chai rượu vang đỏ vào bụng.
Uống xong, Ngô Chí Hiếu mới nhìn Lâm Bình. Lần này chắc cậu cũng đã say rồi nhỉ.
Chẳng qua Lâm Bình chỉ lảo đảo, còn đầu óc vẫn tỉnh
Chết tiệt!
Ngô Chí Hiếu thầm mắng một tiếng, sau đó quát lên: “Nhân viên phục vụ, lại thêm hai chai nữa!”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến lên, chần chờ nhìn Ngô Chí Hiếu: “Thưa anh, anh chắc chắn muốn gọi thêm hai chai nữa a? Giá của loại rượu này..
Chẳng qua nhân viên phục vụ còn chưa dứt lời thì đã bị Ngô Chí Hiếu trực tiếp ngắn lời: “Kêu cô mang rượu lên thì mang đi, sao cứ nói nhiều thế nhỉ? Chẳng lẽ cô muốn ngăn cản khách hàng chi tiêu hay sao?”
Nhân viên phục vụ khẽ hé miệng, sau đó đáp: “Vâng, thưa anh.”
Không lâu sau, hai chai rượu vang đỏ giống hệt như trước lại được bưng lên. Ngô Chí Hiếu trực tiếp sai nhân viên phục vụ khui nắp rượu. “Lâm Bình, tôi lại mời anh thêm một chai, anh còn dám uống không?” Ngô Chí Hiếu lại xách chai rượu bước đến gần Lâm Bình. Một mặt, anh ta muốn triển lãm khả năng tài chính của mình trước mặt đảm họ hàng của Đinh Hằng, khiến mọi người nảy sinh sự tin tưởng với mình.
Mặt khác cũng là vì sĩ diện của mình. “Được, cụng ly!”
Lâm Bình cũng không hề chần chừ.
Hai người so đấu uống rượu, khiến mọi người thấy mà hoảng sợ. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng kinh hãi.
Một lát sau, hai người lại uống cạn chai. Lúc này, ánh mắt Lâm Bình càng tỉnh táo hơn, dần dần lóe lên tia sáng sắc bén.
Ngược lại là Ngô Chí Hiếu đã bắt đầu say ngà ngà, rượu vang đỏ bắt đầu ngấm men say trong người.
Uống xong, Ngô Chí Hiếu thấy Lâm Bình vẫn còn chưa say. Dưới tác dụng của men rượu, anh ta không hề dùng não suy nghĩ mà lại quát lên: “Nhân viên phục vụ, lại bưng rượu lên cho tôi!”
Chẳng qua lần này, nhân viên phục vụ bước tới, nói: “Thưa anh, tôi nghĩ mình cần thiết phải nhắc nhở anh một chút. “Loại rượu mà anh vừa gọi chính là Daine de la Ranee Conti năm 1990 do ông chủ của chúng tôi mua trong buổi đấu giá rượu ngon ở đảo Phú Quốc hai năm trước, một thùng tổng cộng 12 chai rượu, tổng giá trị tương đương 4 tỷ đồng, được coi là bảo vật mặt tiền của khách sạn Vương Miện chúng tôi, giá bán lẻ mỗi chai là 700 triệu đồng. “Cho tới bây giờ, tổng cộng chỉ có 6 vị khách đã mua 6 chai, cộng thêm hôm nay anh đã mua 5 chai, bây giờ chỉ còn lại 1 chai duy nhất. “Nếu anh còn cần thì tôi sẽ lập tức gọi nhân viên mang lên cho anh...
Nhân viên phục vụ vừa dứt lời, mọi người tức khắc im lặng.
Còn Ngô Chí Hiếu vốn đã lên men say cũng cảm thấy lạnh từ đầu tới chân, bỗng chốc tỉnh táo lại, con ngươi giãn nở, khó tin nhìn nhân viên phục vụ hỏi lại: “Cô... Cô vừa nói gì?"