Chương 130: Mặt mày hớn hở, đỏ mặt tía tai
Toàn thân Đinh Hằng cứng đờ, mau chóng gọi lại lần nữa. Song cô ta vẫn chỉ nhận được lời nhắc nhở từ tổng đài chứ không phải là bên kia nghe máy.
Cuối cùng, sắc mặt Đinh Hằng hoàn toàn thay đổi, biến thành màu trắng bệch như trang giấy. “Sao vậy?”
Cô út ngồi bên cạnh Đinh Hằng, phát hiện cô ta có gì đó không ổn nên mau chóng lên tiếng hỏi thăm. Hỏi xong, thấy chiếc ghế trống bên cạnh Đinh Hằng, cô út lại hỏi: “Cậu Ngô còn chưa về hả?"
Nhìn cô út, Đinh Hằng run giọng đáp: “Mẹ... Anh Chí Hiếu... Anh Chí Hiếu chặn số Zalo của con mất rồi, số điện thoại cũng không gọi được nữa. “Cái gì?” Cô út mở to mắt. “Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Đinh Hằng vội đứng dậy, đi đến bên cửa sổ trong phòng VIP
Vị trí của phòng VIP này rất tốt, có cửa sổ sát đất, có thể ngắm những tòa nhà cao tầng bên ngoài cùng cảnh tượng dưới lầu. Lúc dùng bữa trong phòng VIP, khách hàng cũng có thể thưởng thức cảnh đêm phồn hoa của Hải Châu.
Năm chiếc xe do Ngô Chí Hiếu mang đến để chở họ hàng của Đinh Hằng đều được đỗ trong bãi đỗ xe ngoài trời, đứng trên lầu có thể nhìn thấy chỗ đỗ xe.
Đinh Hằng nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Lúc nãy còn có thể thấy năm chiếc xe đỗ kề bên nhau, nhưng bây giờ, chỗ đỗ xe đã trống rỗng, không còn thấy chiếc xe nào. Đinh Hằng cắn môi, trong đầu trống rỗng, sắc mặt tái nhợt như thể mất hết tinh thần.
Đinh Hằng không thể tin được điều đó lại là sự thật. Cô ta mau chóng lấy di động, điên cuồng gọi điện thoại cho Ngô Chí Hiếu, nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi, số máy vẫn không thể liên lạc được.
Sự khác thường của Đinh Hằng đã làm cho đám họ hàng trong phòng VIP chú ý. “Sao vậy?” Mọi người nhao nhao quan tâm hỏi.
Nhưng Đinh Hằng hoàn toàn không trả lời họ mà mau chóng đi ra ngoài. Cô ta muốn xuống lầu xem thử chuyện là như thế nào.
Chẳng qua khi Đinh Hằng đang định ra ngoài thì nhân viên phục vụ đã đến gần, chặn đường Đinh Hằng: “Thưa cô, lúc nãy anh kia đã nói là cô sẽ chi trả hết hóa đơn chi tiêu trong phòng này giúp anh ta.
Nghe vậy, Đinh Hằng khẽ run lên.
Câu nói của nhân viên phục vụ càng chứng minh cho phỏng đoán của cô ta.
Lúc này, Đinh Hằng đã hơi bối rối, bèn cắn răng, tức giận nói: “Anh ta bảo tôi trả tiền thì tôi phải trả hết à?” “Đúng là cô đã đặt phòng VIP này mà.” Nhân viên phục vụ đáp.
Đinh Hằng lại run lên. Hình như... Đúng là thế thật. Ngôi Chí Hiếu toàn mượn tên cô ta để đặt phòng VIP, thậm chí cô ta còn rất đắc ý, lòng hư vinh được thỏa mãn đến tột độ.
Nhưng bây giờ... “Cho nên nếu cô muốn rời đi thì phải thanh toán trước đã. Nhân viên phục vụ nhắc nhở: “Còn nữa, giám đốc của chúng tôi sắp tới rồi. Nếu cô còn thắc mắc thì có thể bàn bạc với giám đốc của chúng tôi.”
Đinh Hằng cắn môi nhìn nhân viên phục vụ, thật lâu sau mới đáp: “Tôi biết rồi!” Nói xong, Đinh Hằng quay lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt xám ngoét.
Làm sao bây giờ?
Đinh Hằng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Không ngờ Ngô Chí Hiếu lại bỏ chạy, không thể liên lạc được. Ai có thể thanh toán hết hóa đơn 3 tỷ 500 triệu cho bữa cơm tối nay đây?
Quan trọng nhất là số tiền cô ta đã đưa cho Ngô Chí Hiếu...
Nghĩ vậy, Đinh Hằng lại bật khóc.
Tiếng khóc của Đinh Hằng lập tức khiến đảm họ hàng cảm thấy có gì đó sai sai. “Vẫn không liên lạc được với cậu Ngô à?” Lúc này, cô út lại hỏi.
Câu hỏi của cô út tức khắc khiến đám họ hàng xôn xao. Đám họ hàng bắt đầu đua nhau hỏi thăm. Thật lâu sau, Đinh Hằng mới ngẩng đầu lên. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật *nhanh nhất
Thân là người bản xứ sinh ra và lớn lên ở vùng đất Hải Châu này, chính vì thế nên cô ta mới càng hiểu được ở Hải Châu, tập đoàn Thẩm Thị là con quái vật khổng lồ cỡ nào.
Cô ta biết, nếu hôm nay mình không thể thanh toán hết hóa đơn thì cô ta sẽ không thể bước chân ra khỏi khách sạn Vương Miện. “Các cô các bác, thật sự xin lỗi mọi người. Chúng ta phải cùng nhau g góp tiền thanh toán bữa cơm hôm nay thôi.”
Đinh Hằng nói với vẻ mặt khó coi. “Cái gì?” “Thế là thế nào?” “Chẳng phải cậu Ngô chiêu đãi sao? Cậu ta đâu rồi?”
Đảm họ hàng lập tức nháo nhào. Sao đi ăn bữa cơm mà mình còn phải tự bỏ tiền túi? Quan trọng nhất là họ đào đầu ra 3 tỷ 500 triệu đây? “Anh ta bỏ chạy rồi. Cho nên chúng ta chỉ còn cách g tiền trả cho khách sạn thôi. Nếu không trả được thì e rằng chúng ta sẽ không thể rời khỏi khách sạn được đâu. Đinh Hằng nhanh chóng đáp.
Nếu đảm họ hàng không chịu bỏ tiền thì cô ta không biết phải làm sao bây giờ.
Thế là sắc mặt của mọi người trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng... Nhìn sắc mặt của cô út và Đinh Hằng, đám họ hàng lập tức biết đó không phải là trò đùa. “Cậu Ngô bỏ chạy là sao?” “Còn nữa, Đinh Hằng nè, cháu đã nói là hôm nay nhà cháu mời mọi người nên bọn chủ mới đến, bây giờ cháu lại bảo bọn chủ phải trả tiền ư?”
Thế là có người không hài lòng nói, đồng thời mọi người nhìn gia đình cô út và Đinh Hằng bằng ánh mắt khác, khiến sắc mặt của Đinh Hằng và cô út thay đổi liên hồi.
Ban đầu, hai người họ có thể nói là mặt mày hớn hở. Nhưng bây giờ chỉ còn lại đỏ mặt tía tai, chỉ muốn tìm chỗ mà giấu mặt.