Chương 134: Từ nay về sau, sẽ không còn chút tình nghĩa nào nữa!
Ngay lúc này, tất cả ánh mắt của họ hàng đều đổ dồn vào Đinh Hằng và cô út. Khiến cho cô út cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể lập tức tìm một nơi nào độn thổ cho xong. Nhưng, đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là... “Đinh Hằng, hai mươi vạn đó, có phải con đã đưa hết cho hắn ta rồi không?”
Cô út nhìn về phía Đinh Hằng, gấp gáp tra hỏi. Sắc mặt của Đinh Hằng càng lúc càng trở nên xấu hổ.
Trước đây, Ngô Chí Hiếu hoặc có thể nói là Lưu Hưng, nói dối cô ấy rằng, dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long của tập đoàn Việt Huy sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho tất cả các giám đốc điều hành. Có thể cho phép mỗi một giám đốc điều hành đóng góp khoản tiền cá nhân và tham gia vào dự án này, sau đó dựa trên tỷ lệ đầu tư để phân chia lợi nhuận. Sau khi biết được thông tin này, ngay lập tức Đinh Hằng đã có hứng thú với nó. Sau đó, không đợi Lưu Hưng nói gì thêm, Đinh Hằng đã chủ động lấy tiền tiết kiệm của mình và xin gia đình thêm mười vạn đặt cọc cho hắn, để tận dụng cơ hội tham gia vào dự án này.
Không chỉ dừng lại ở đó, Lưu Hưng còn nói với cô ấy rằng tiền vốn càng nhiều thì phần trăm hoa hồng càng cao, tiền càng nhiều.
Đinh Hằng bèn nghĩ, sau khi về nhà, họ hàng nào làm cho cô ấy vui thì cô sẽ dẫn theo người đó cùng nhau kiếm thật nhiều tiền, cùng nhau phát tài.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều chỉ là một trò lừa bịp thôi sao? “Đồ lừa đảo, trả tiền lại cho tôi!”
Ngay lập tức Đinh Hằng nghiến răng nhìn Lưu Hưng, suýt chút nữa đã xông lên liều mạng với hắn. "Hết tiền rồi, tôi đã tiêu hết từ lâu rồi.”
Lúc này, Lưu Hưng đã thẳng tay hất vỡ lọ sử. Hắn ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho bữa tối hôm nay, và đã thuê năm chiếc xe chuyên biệt sắp xếp tại khách sạn Hoàng Đông, chỉ vì muốn mạo danh Ngô Chí Hiếu.
Trước tiên hắn sẽ chinh phục tất cả họ hàng, để họ nghĩ rằng hắn ta là người thành công, và tin hắn chính là Ngô Chí Hiếu của tập đoàn Việt Huy. Để hắn ta có thể lừa tiền của người khác như đã từng lừa Đinh Hằng, lần lượt lấy tiền từ những người thân thích của Đinh Hằng một cách dễ dàng.
Cũng chính vì điều này, hắn đã thấy rằng mọi người đều đang nhắm vào Lâm Bình, và sẽ thuận theo mong muốn của họ, để dành được sự ưu ái và ủng hộ từ bọn họ.
Nhưng hắn ta tại không nghĩ đến, chỉ vì hôm nay, không cẩn thận gọi nhầm rượu mà lại khiến mọi thứ hỏng bét như thế này. Vốn dĩ, hắn ta đã dự định từ bỏ hành động lần này, sau đó sẽ rút lui giữa chừng. Nhưng lại không ngờ rằng, hắn chỉ mới mang người đến đó lại bị Chu Thanh chặn lại, trực tiếp dùng vũ lực và đưa hắn quay về.
Lưu Hưng biết rằng ngày hôm nay nhất định không thể nào tránh khỏi, nên đã thẳng tay hất vỡ lọ sử. Cùng lắm thì lại đi tù thêm vài năm, ít nhất thì đến khi ra tù, tiền vẫn là của hắn.
Thế mà, khi phải đối mặt với Lưu Hưng như thế này, Đinh Hằng lại đánh mất lý trí ngay lập tức. Chỉ có thể đưa mắt về phía Lâm Bình cầu cứu.
Lưu Hưng bị Chu Thanh đưa về, nhưng Chu Thanh lại là người của Lâm Bình. “Lâm Bình, anh... anh giúp em được chứ?” “Cho em xin lỗi, trước đây em không nên như vậy, tất cả đều là lỗi của em, anh giúp em đòi lại tiền được không?” Đinh Hằng nhìn Lâm Bình, đâu đó vẫn còn chút kiêu ngạo của lúc trước.
Lâm Bình rũ mắt liếc nhìn Đinh Hằng một cái. “Từ nay về sau, sẽ không còn chút tình nghĩa nào nữa!” Lâm Bình lạnh lùng đáp trả sau đó bước đi. “Anh... anh muốn làm gì?”
Lưu Hưng nhìn Lâm Bình, trong nháy mắt bỗng dưng cảm thấy da đầu của mình trở nên tê dại. Mặc dù từ đầu đến cuối, Lâm Bình vẫn chưa làm gì hắn ta. Nhưng không hiểu vì sao, Lưu Hưng lại luôn có một cảm giác sợ hãi bộc phát từ nội tâm
Lâm Bình im lặng bước đến bên cạnh Lưu Hưng, đuổi tay đặt lên vai hắn. Bỗng chốc Lưu Hưng cảm thấy bả vai đau dữ dội. Hai bàn chân bỗng nhiên bị rời khỏi mặt đất, hoá ra hắn ta đã bị Lâm Bình nhấc bổng lên bằng một tay. “Anh muốn làm gì?”
Lưu Hưng hỏi lại lần nữa, khuôn mặt đầy vẻ kinh sợ. Lâm Bình nhấc hắn ta và ném thẳng vào cửa sổ, tiếp theo anh mở toang cánh cửa bên cạnh. “Trả tiền sau đó tự thú hoặc chết, anh có quyền chọn một trong hai!” “Tôi cho anh ba giây suy nghĩ. “Lựa chọn đi.”
Lâm Bình lại nhấc anh ta lên lần nữa, nhưng lần này anh trực tiếp đẩy nửa thân trên của hắn vươn ra ngoài cửa số. "A!"
Trong nháy mắt, Lưu Hưng hét to một tiếng, làm cho những người gần đó bị doạ một phen. “Tôi trả, tôi trả, mau thả tôi xuống, tôi trả... Lưu Hưng hét to.
Hắn ta không nghi ngờ gì cả, ba giây sau, Lâm Bình sẽ thực sự buông tay. Trả tiền và đầu thú ít nhất còn có cơ hội bảo toàn tính mạng. Nếu thật sự bị ném xuống thì chỉ có con đường chết
Nghe đến đây Lâm Bình dừng lại và thả Lưu Hưng xuống đất. “Chu Thanh, phần còn lại giao cho cô xử lý.” Lâm Bình nhìn Chu Thanh và dặn dò.
Giờ phút này, nhìn thấy họ hàng đứng đầy cả đại sảnh, anh chợt sinh ra cảm giác chán nản, rất muốn rời khỏi đó. “Vâng, ông chủ!” Chu Thanh hồi đáp. “Tất cả chi phí hôm nay, tôi sẽ thanh toán, các vị tiền bối, xin hãy tự nhiên!” Ủng hộ team chúng m*ình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Nói xong Lâm Bình cùng cha mẹ nuôi và Lâm Nhã chào tạm biệt rồi xoay người rời đi. Và lời nói của Lâm Bình, hoàn toàn có thể khẳng định, anh ấy là một người rất giàu có.
Ngay tức khắc, tất cả họ hàng đều nhìn theo bóng lưng của Lâm Bình, và càng thêm bất ngờ hơn nữa.
Nhìn dáng vẻ của đám người trong họ hàng, từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên Lâm An Quốc cảm thấy, hòa hợp với đám người này lại không thoải mái đến vậy.
Ngay lập tức Lâm An Quốc đứng dậy và chuẩn bị rời đi, không thèm quan tâm đến đám người thân vụng về đó. Nhưng đối với gia đình nhà cô út, đột nhiên Lâm An Quốc lại nói: “Từ nay về sau, chúng ta đừng nên qua lại với nhau nữa.”
Lâm Bình mặc dù không phải con ruột của ông ấy, nhưng vị trí của Lâm Bình trong lòng ông ấy, lại chẳng khác nào đứa con gái ruột Lâm Nhã của ông.
Hôm nay bọn họ đã sỉ nhục Lâm Bình, chắc chắn Lâm An Quốc sẽ không bỏ qua cho họ. Nói xong, ông bèn đưa Trần Thanh Hà và Lâm Nhã rời khỏi đó!
Thấy vậy, cô út như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, kinh hồn bạt vía, và ngã khuỵu xuống ghế.
Còn Đinh Hằng, lúc này trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của Lâm Bình, “Từ nay về sau, sẽ không còn chút tình nghĩa nào nữa!”
Cho dù Lưu Hưng đã hứa sẽ trả lại hai mươi vạn và tự thú, với sự giám sát của Chu Thanh, hắn ta căn bản không dám giở trò gì cả. Tiền có thể lấy lại được rồi.
Tên Lưu Hưng cặn bã, chết cũng sẽ bị trừng phạt. Nhưng Đinh Hằng lại không vui vẻ chút nào, chỉ thấy trong lòng đầy trống trải và mất mát.
Ngay cả người quản lí của tập đoàn Tạ thị cũng đã đích thân tặng rượu cho Lâm Bình, vậy mà anh vẫn không thèm tiếp ông ta.
Lái Mercedes Benz G55 hơn bảy tỉ rưỡi, một bữa ăn tiêu tốn tới tiền tỉ, nhưng thay vì nhận ưu đãi miễn phí của đối phương, anh ấy tự mình thanh toán tất cả. Như thể không xem tiền là tiền vậy!
Nếu như muốn qua lại thân thiết với người như anh ấy, cho dù không thể trở thành một đôi, cũng có thể leo lên vì mối quan hệ họ hàng của hai người họ, giống như rồng đi với phượng vậy. Hơn nữa, dựa trên tính cách trong quá khứ của Lâm Bình, thì mối quan hệ này có thể còn đáng tin hơn cả khi cô gả cho một nhà giàu có.
Nhưng bây giờ, cơ hội hiếm có đã vụt mất. Hai cha con, một người nói “không còn chút tình nghĩa gì nữa”, một người bảo “cả đời cũng không qua lại với nhau”. Nghĩ tới nghĩ lui, Đinh Hằng chợt bật khóc. Cảm thấy bản thân không chỉ bỏ lỡ tình cảm của Lâm Bình, vả lại còn bị lôi kéo vào câu chuyện cười của họ hàng.