Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 136: Đó không phải là Lâm Bình sao?

Lâm Bình bước ra từ khách sạn Vương Miện. Cảm nhận được cơn gió lạnh thổi tới, Lâm Bình khẽ hít sâu một hơi, nhất thời cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Đúng lúc này, di động của Lâm Bình reo lên, có cuộc gọi đến từ một số điện thoại lạ.

Nhưng chỉ có rất ít người biết số điện thoại của Lâm Bình. Thế nên sau khi thấy có cuộc gọi đến, trong lòng Lâm Bình đã có phỏng đoán. Anh lập tức nghe máy. “A lộ, cho tôi hỏi... Có phải Lâm Bình đấy không a?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ khẩn trương. “Tôi đây.” Lâm Bình đáp.

Sau khi nghe thấy câu trả lời này, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, người gọi điện tới chính là Trần Tĩnh. “Cậu... Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi.." Biết người bắt máy là Lâm Bình, dường như Trần Tĩnh càng khẩn trương hơn: “Cái áo mà lần trước cậu cho tôi mượn... Vẫn còn đang ở chỗ tôi. Tôi đã giặt sạch sẽ rồi, bây giờ tôi... Muốn trả lại nó cho cậu

Nghe Trần Tĩnh nói vậy, Lâm Bình nhớ lại, hình như đúng thế thật. Khi đó để tránh Trần Tĩnh bị lộ hàng trước mặt người khác, anh đã cởi chiếc áo gió của mình ra che cho Trần Tĩnh.

Đó chỉ là chuyện cỏn con nên Lâm Bình không để bụng. Nhưng nếu Trần Tĩnh đã gọi điện thoại tới thì đương nhiên Lâm Bình sẽ không từ chối nhận lại chiếc áo đó. “Cô đang ở đâu? Để tôi tới gặp cô lấy áo.” Lâm Bình hỏi.

Hôm nay anh đã xem sắc mặt đáng ghê tởm của đám họ hàng suốt cả ngày trời nên bây giờ gặp lại người bạn thời cấp 3 là Trần Tĩnh, mặc dù không khỏi cảm thấy xa lạ và ngăn cách, nhưng tình nghĩa bạn cùng lớp thuần khiết vẫn còn lưu giữ trong lòng, không chứa đựng quá nhiều thành kiến hay sự thực dụng. Cảm giác này khiến Lâm Bình rất thoải mái.

Đó cũng là lý do tại sao Lâm Bình lại cho Trần Tĩnh số điện thoại của mình. Nếu là bạn cùng lớp như Đinh Hằng thì làm gì có tư cách nhận được số điện thoại của anh. “Hả?” Trần Tĩnh thoảng sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp: “Không cần đâu! Cậu đang ở đâu? Để tôi đi tìm cậu.. “Với lại... Cậu đã ăn tối chưa? Tôi muốn mời cậu một bữa cơm, nhân tiện nói lời cảm ơn cậu luôn..

Lâm Bình có thiện ý cho cô mượn quần áo, giúp cô khỏi bị lộ hàng. Còn cứu cô, giúp cô không bị làm nhục, thậm chí còn xử lý Trịnh Mạnh Quân, kẻ đã khiến cô khốn khổ suốt một năm, trong lòng Trần Tĩnh tràn đầy biết ơn với Lâm Bình, thế nên cô không làm phiền Lâm Bình đích thân đến chỗ mình lấy áo.

Hơn nữa, cô thực sự muốn cảm ơn Lâm Bình một lần. Chẳng qua cô không dám gọi điện cho Lâm Bình, cứ thế chần chừ mấy ngày...

Nghe vậy, Lâm Bình khẽ mỉm cười: “Được rồi, vậy thì ...Chúng ta gặp nhau ngoài cổng trường nhé.”

Đúng lúc tối nay Lâm Bình chẳng ăn được mấy miếng. Đồng thời anh cũng hoài niệm những hàng quán ngoài cổng trường. Cùng bạn học cũ ngồi ăn cơm ở hàng quán ngoài trường, tìm lại ký ức thời học sinh cũng là chuyện rất tuyệt. “Vâng, thế thì... Chúng ta gặp nhau lúc 8 giờ tối nhé."

Trần Tĩnh nhanh chóng đáp.

Sau khi cúp điện thoại, gò má Trần Tĩnh đã đỏ ửng, đôi tay siết chặt lấy nhau, đặt trên chiếc áo gió của Lâm Bình đã được gấp gọn gàng chỉnh chu.

Tám giờ tối, ngoài cổng trường trung học phổ thông Hải Châu. Lâm Bình xuất hiện trước cổng trường đúng giờ. Bởi vì đã uống rượu, hơn nữa anh muốn để chiếc

MercedesBenz G55 lại cho Chu Thanh có thể đưa gia đình Lâm An Quốc về nhà nên Lâm Bình bắt taxi đến đây.

Nhưng sau khi xuống xe, Lâm Bình mới phát hiện trước cổng trường không chỉ có mình Trần Tĩnh là gương mặt quen thuộc, mà là một đám người từng là học sinh cùng lớp thời cấp 3. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ t*eam nha !!!

Lâm Bình thoảng sững sờ. Còn Trần Tĩnh đứng trong đám đông cũng hơi xấu hổ.

Thấy Lâm Bình đã đến, Trần Tĩnh nhanh chóng đến gần anh, khẽ giải thích: “Lâm Bình, cậu đã đến rồi. Tôi không ngờ mới đến cổng trường chờ cậu thì đám bạn học trước kia lại kéo nhau ra từ cổng trường, thế là gặp tôi.” “Họ bảo hôm nay Trần Giang Sơn về Hải Châu, sau đó Viên Phong tranh thủ dịp này tổ chức cuộc họp mặt, thứ nhất là để bạn cùng lớp ngày xưa có thể tụ họp, thứ hai là để nghênh đón Trần Giang Sơn. “Sau khi ăn bữa tối, họ đã về trường học ôn lại kỷ niệm xưa, bây giờ đang định đi hát karaoke Trần Giang Sơn chính là con nhà giàu trong lớp học ngày xưa. Còn Viên Phong chính là lớp trưởng.

Trần Tĩnh mau chống giải thích để tránh Lâm Bình hiểu làm cô đã cố ý gọi những người khác đến.

Trên thực tế, Trần Tĩnh chưa bao giờ tham dự những buổi họp lớp trước kia. Cuộc họp lớp nào cũng không thể tránh khỏi việc bị mọi người muốn so bì với nhau, mà Trần Tĩnh thì không thích bầu không khí đó.

Lâm Bình cười gật đầu. Anh cũng biết một chút về tính cách của Trần Tĩnh, cô ấy rất đơn thuần, không thì không đến mức bị Trịnh Mạnh Quân đe dọa ức hiếp suốt một năm chỉ bằng một bức ảnh photoshop.

Phản ứng của Trần Tĩnh nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám người kia.

Lúc này, đã có người nhận ra Lâm Bình. “Ủa... Đó không phải là Lâm Bình hay sao?”

Người bày ra cuộc họp mặt lần này chính là Viên Phong. Anh ta bước lên trước, kinh ngạc nói, thể là đám bạn học cũ lập tức bị thu hút sự chú ý về phía bên này.

Nhấn Mở Bình Luận