Chương 140: Doãn Thi Vân
Phải biết rằng Viên Phong không khiếp sợ là vì trước kia, Trần Giang Sơn đã từng dẫn Viên Phong tới chỗ này mấy lần, thậm chí còn làm thẻ hội viên bình thường cho Viên Phong.
Lần đầu tiên tới đây, Viên Phong cũng cảm thấy rung động đến tột độ.
Nhưng mà... Vẻ thờ ơ trong mắt Lâm Bình lại không giống như giả vờ. Chẳng lẽ trước kia anh cũng từng đến nơi này rồi?
Mặc dù tò mò, song Trần Giang Sơn lại không đặt câu hỏi. Lâm Bình chẳng qua chỉ là hàng tặng kèm khi anh ta mời Trần Tĩnh đến đây chơi mà thôi. “Ôi trời ơi, sao mà ngầu bá chấy vậy trời!”
Một lát sau, khi đã trải qua rung động ban đầu, một người nuốt nước miếng nói. “Nếu không có cậu Trần thì e rằng cả đời này tôi không bao giờ có cơ hội bước chân vào nơi này đâu. “Không biết cảm giác được rong ruổi trên đường đua như họ là gì nhỉ?”
Mọi người đều không nhịn được phát biểu ý kiến, đồng thời nhìn Trần Giang Sơn bằng ánh mắt đầy hâm mộ và ước ao. “Mọi người đừng sốt ruột, lát nữa ai cũng có cơ hội chơi một lần. May mà tối nay ít người, tôi đã trả giá gấp đôi để bao hết một sân đua, mọi người không cần phải quan tâm thời gian đầu, cứ chơi thỏa thích đi.” “Có điều ai chưa từng chơi đua xe thì lát nữa phải chịu khó nghe huấn luyện viên nói đấy nhé, đừng bắt chước người ta làm màu, thích đánh võng hay cua gấp các kiểu, coi chừng bị thương đấy.
Trần Giang Sơn bình tĩnh nói. “Wow! Cậu Trần muôn năm!” “Cậu Trần quả không hổ là cậu Trần, thật hào phóng!” Thế là mọi người lập tức ủng hộ anh ta, ai nấy cũng đều rất hào hứng.
Mọi người đứng trên khán đài quan sát một lát, sau đó được nữ giám đốc vừa rồi dẫn đến khu vực đỗ những chiếc xe đã chuẩn bị trước cho mọi người.
Bên sân đua số 1 đã có khoảng 20 chiếc GoKart đỗ ở đó. Đa số đều là xe một người lái. Đương nhiên theo yêu cầu của Trần Giang Sơn, còn có thêm mấy chiếc xe GoKart hai người lái.
Thấy những chiếc xe GoKart đó, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Tuy nhiên khi mọi người vừa tới nơi thì một chiếc xe Karting màu trắng ngầu lòi đã được độ kỹ càng phi thẳng về bên này, sau đó dừng lại trên đường băng trước mặt mọi người.
Tay đua mặc bộ đồ đua xe của câu lạc bộ đua xe High Speed với hai màu xám trắng cởi mũ bảo hiểm, sau đó bước xuống xe.
Mái tóc dài suôn mượt tuôn rơi như thác nước, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người. Mặc dù chỉ mặc đồ đua xe, song vẫn không thể giấu được dáng người gợi cảm, đường cong quyến rũ trên cơ thể cô. “Cậu Trần, cậu đã đến rồi."
Thấy Trần Giang Sơn, cô gái mỉm cười lên tiếng. Tuy rằng giọng điệu chẳng nhiệt tình cho lắm, nhưng sau khi nghe cô ấy chào hỏi mình, Trần Giang Sơn lập tức cảm thấy vừa sung sướng vừa kinh hãi. “Chị Vân, chị cũng ở đây à?" Trần Giang Sơn vội chào hỏi. “Hôm nay tôi đến đây chơi.” Cô gái được Trần Giang
Sơn gọi là “chị Vân” ung dung đáp: "Hình như đã lâu rồi tôi không thấy cậu đến chơi thì phải." “Nửa năm qua em không ở Hải Châu.” Trần Giang Sơn giải thích. “Chẳng trách. Chị Vân mỉm cười.
Sau đó, cô quay sang cười nhìn mọi người: “Các cậu đều là bạn bè của cậu Trần đúng không? Hy vọng đêm nay mọi người có thể chơi vui vẻ.
Nói xong, cô quay sang nói với nữ giám đốc kia: “Gọi nhân viên đưa xe của tôi tới sân đua số 3 đi, lát nữa tôi còn muốn dùng nó” Rồi cô gật đầu với mọi người, đặng cất bước rời khỏi nơi này.
Sau khi chị Vân đã rời đi, nữ giám đốc nhanh chóng gọi nhân viên lái xe của chị Vân tới sân đua số 3. “Cậu Trần quả là có máu mặt, cậu đến một chuyển mà ngay cả chị Vân cũng tới chào hỏi." Viên Phong nhanh nhảu nịnh bợ.
Nếu không phải đến để chào hỏi Trần Giang Sơn thì chị Vân cần gì phải lái xe qua đây, sau đó lại kêu nhân viên đưa xe sang sân đua số 3? “Nào có nào có, chẳng qua tôi với chị Vân quen biết lâu ngày nên chị ấy nể mặt tôi thôi mà." Trần Giang Sơn lập tức giải thích, nhưng vẻ mặt anh ta lại tràn đầy sự kiêu căng và đắc ý. “Không phải ai chị Vân cũng nể mặt đầu. Nếu là hội viên cao cấp khác, có lẽ chị Vân còn chẳng thèm quan tâm tới họ ấy chứ.” Nói gì cũng không bằng nịnh bợ, Viên Phong tiếp tục tâng bốc.
Quả nhiên, ý cười trên mặt Trần Giang Sơn càng dạt dào. “Cô gái vừa rồi chính là chủ tịch câu lạc bộ hả? Nghe nói ô dù của chị Vân rất to đấy. Lúc này, có người cất tiếng hỏi. “Đó là đương nhiên. Mặc dù chị Vân chỉ lớn hơn chúng ta mấy tuổi, nhưng bao nhiêu chủ tịch tổng giám đốc công ty đã ba bốn chục tuổi thấy chị ấy cũng phải gọi chị ấy là chị Vân đấy. Các cậu biết tại sao không?” “Tại sao?” “Chị Vân vốn tên là Doãn Thi Vân, chính là bạn gái của Trần Phong, người thừa kế hàng đầu của nhà họ Trần, gia tộc quyền lực nhất Hải Châu chúng ta. Nghe nói chị ấy đã bắt đầu yêu đương với Trần Phong ngay từ thời cấp 3, đến giờ đã mười năm rồi, hai người chẳng những không chia tay mà tình cảm còn càng ngày càng nồng thắm, hầu như đã được coi là mợ cả của nhà họ Trần.
Không chỉ có thể, chị ấy còn có quan hệ thân thiết với Trần Tuyết, cô chủ của nhà họ Trần rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng. Cậu nói xem ô dù của cô ấy có lớn không nào?” Viên Phong giải thích, đồng thời vẻ mặt cũng tràn đầy ước ao. Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуeлАРР.coм
Những nhân vật tầm cỡ như Doãn Thi Vân hay Trần Phong, Trần Tuyết đã nằm ở mức anh ta chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Trần Giang Sơn cũng hơi đắc ý. Thân phận của chị Vân càng đáng gờm thì việc chị ấy nể mặt mình càng chứng tỏ mức độ quan trọng của mình.
Quả nhiên sau khi biết thân phận của chị Vân, đảm đồng học lập tức nhìn Trần Giang Sơn bằng ánh mắt khác hẳn. Thậm chí ánh mắt đám nữ sinh đã bắt đầu tỏa sáng.
Chưa nói đến chuyện có thể trở thành mẫu phụ nữ như Doãn Thi Vân hay không, nhưng chỉ cần được kết làm liền cành với con nhà giàu như Trần Giang Sơn thì cũng coi như là gả vào gia đình thượng lưu rồi.
Tiếc rằng họ biết mình chỉ có thể ước mơ mà thôi. Ngay cả hoa khôi của lớp như Tề Ngọc, mặc dù từng có tin đồn thất thiệt, nhưng chưa một ai thấy cô ta từng yêu đương với Trần Giang Sơn.
Lúc này, Trần Giang Sơn đắc ý nhìn Trần Tĩnh, sau đó lại khinh miệt nhìn Lâm Bình.
Mặc dù Trần Tĩnh và Lâm Bình không giống như đang yêu đương, nhưng Trần Giang Sơn vẫn nhận thấy Trần Tĩnh có thiện cảm với Lâm Bình.
Bây giờ Trần Tĩnh đã lọt vào mắt xanh của mình. Lâm Bình muốn giành gái với mình à? Cậu còn non và xanh lắm!
Hoa khôi Tề Ngọc ngày xưa cao thượng biết mấy, sau khi tốt nghiệp chẳng phải cũng ngoan ngoãn trèo lên giường mình hay sao? Mà Trần Tĩnh cũng sẽ không trở thành ngoại lệ. “Được rồi, chị Vân không phải là người mà chúng ta có thể bàn luận. Mọi người nhìn xem, thích chiếc xe nào thì cứ chọn đi, chọn xong rồi chờ một chút, cùng nhau đi mua đồ bảo hộ.” Trần Giang Sơn lên tiếng kết thúc cuộc thảo luận của mọi người. Không lâu sau, đám bạn học cũ đã hào hứng chọn xong một chiếc xe cho mình. Sau đó, nhân viên câu lạc bộ sẽ dẫn họ đi mua đồ bảo hộ, đồng thời chọn mũ bảo hiểm rồi trở lại sân đua số 1. Ngay cả Trần Tĩnh cũng hơi phấn khởi, không tiếp tục từ chối Trần Giang Sơn. Chỉ có mình Lâm Bình là không hề dao động. Sau khi trở về, mọi người mới phát hiện Lâm Bình vẫn chưa lấy đồ bảo hộ. “Lâm Bình, sao cậu vẫn ở chỗ này?” “Chẳng lẽ sợ nên không dám chơi à?” “Cậu nhìn đám nữ sinh Trần Tĩnh, Tề Ngọc với Trịn Khanh Kiều mà xem, họ còn chẳng sợ nữa là, những người khác cũng đều rất hào hứng, chẳng lẽ cậu lại sợ? Đừng nói với tôi là mấy năm trôi qua, giờ cậu đã thành bê đê rồi nhé!”
Viên Phong nhất thời cười khẩy, khiến không ít bạn học đều cười phá lên.