Chương 142: Lâm Bình, mình tin tưởng ở cậu
Nhìn thấy Trần Tĩnh ở đây lúc này, đôi mắt vẫn đang nhìn về phía Lâm Bình, khuôn mặt Trần Giang Sơn hiện lên một vẻ xám xịt. “Trần Tĩnh, hắn ta nhát gan như vậy, cậu nhìn hắn làm gì cơ chứ?”
Ngay sau đó, Viên Phong tỏ vẻ khinh thường Lâm Bình. Trần Giang Sơn đột nhiên không nói lời nào, nhưng suy nghĩ của anh ta cũng không khác gì Viên Phong.
Lúc này, Lâm Bình vững vàng như núi Thái Sơn, đang ngồi yên vị trong khán đài bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía của mọi người.
Anh đã nghe được những lời nói của Viên Phong, cũng như đã nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Trần Tĩnh và Khanh Kiều, hai người họ đã nháy mắt ra hiệu cho anh. “Trần Giang Sơn, tôi với cậu đấu một ván chứ, thế nào?”
Lâm Bình tiến gần, thản nhiên mở lời. “Cậu? Muốn đua với tôi?”
Vốn dĩ, khi nhìn thấy Lâm Bình tiến về phía anh ta lông mày của Trần Giang Sơn có chút nhíu lại. Không biết thắng nhóc này muốn làm gì, nhưng vào lúc này, lại nghe thấy Lâm Bình nói muốn đọ sức với anh ta trên đường đua.
Lúc này, Trần Giang Sơn dường như đã được nghe một câu chuyện cười, buồn cười nhất thế giới. “Nếu tôi thắng, cậu hãy tránh xa Trần Tĩnh một chút, dừng ngay ý định muốn thay đổi chủ ý của cô ấy, cậu thấy thế nào?"
Lâm Bình không trả lời câu hỏi của Trần Giang Sơn, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Ngay sau khi nghe được lời đề nghị của Lâm Bình, biểu cảm của Trần Giang Sơn và Viên Phong có chút thay đổi.
Trên thực tế, vào thời điểm này, đã không ít bạn học nhận ra được, Viên Phong đưa ra đề nghị một nam một nữ hợp thành một nhóm và tiến hành thi đấu, nhưng đó chỉ là ý đồ để Trần Giang Sơn theo đuổi Trần Tĩnh mà thôi.
Suy cho cùng thì trước đây Trần Giang Sơn đã biểu lộ vô số lần. Nếu vẫn không hiểu, thì là do chỉ số IQ của cô ấy có vấn đề.
Chỉ vì Trần Giang Sơn đã tặng cho mỗi người một chiếc điện thoại iPhone đời mới nhất, nên mọi người đều tâng bốc anh ta. Vì vậy, dù cho ai nấy cũng đều biết rõ ý đồ, nhưng lại không có ai muốn vạch trần hắn cả.
Ngay cả đám người của Trịnh Khanh Kiều cũng thấy khó chịu trong lòng, nhưng họ chỉ cố gắng không để cho Trần Giang Sơn tiếp cận Trần Tĩnh.
Dẫu sao thì, nếu như vạch trần ý đồ của anh ta, chỉ khiến tất cả mọi người trở nên ngại ngùng hơn thôi.
Nhưng chẳng có ai ngờ tới, Lâm Bình lại nói thẳng như vậy.
Sau khi khuôn mặt Trần Giang Sơn biến sắc, ngay tức khắc đã trở lại bình thường: “Nếu cậu thua thì sao?” “Tôi sẽ không thua” Lâm Bình nhẹ nhàng trả lời.
Nghe đến đây, không chỉ Trần Giang Sơn mà các bạn học khác cũng không nhịn được cười. “Lâm Bình, cậu tưởng cậu là ai chứ?” “Là nhà vô địch của giải đua gokart trong nước? Hay là quán quân nghiệp dư?”
Bỗng nhiên, Trần Giang Sơn không khỏi thích thú trước những lời chế giễu của mọi người dành cho Lâm Bình. “Cho dù nhà vô địch quốc tế có đến đây đi chăng nữa thì đã làm sao?” Lâm Bình cười thầm. Lần này, Trần Giang Sơn cười càng lớn hơn: “Khẩu khí cũng to đấy, cậu không sợ cắn trúng lưỡi sao?”
Cười xong, Trần Giang Sơn lại tiếp tục hỏi: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, nếu cậu thua thì sao?”
Sau khi hỏi xong, nụ cười trên mặt Trần Giang Sơn bỗng nhiên vụt tắt, ánh mắt hắn ta nhìn Lâm Bình đầy vẻ chế giễu. “Nếu Lâm Bình thua, tôi sẽ đua cùng với cậu.
Lâm Bình chưa kịp trả lời, Trần Tĩnh đã không nhịn được liền nghiến răng lên tiếng. “Thế này đi, Lâm Bình, nếu cậu thắng, không những tôi sẽ tránh xa Trần Tĩnh, mà ngay cả chiếc kart của tôi cũng sẽ thuộc về cậu?” “Nhưng, nếu tôi thắng. Trần Giang Sơn vừa nói vừa nhìn Trần Tĩnh, “nếu tôi thắng, cậu không những phải đua xe cùng tôi, mà còn phải đồng ý làm bạn gái của tôi, thế nào?”
Dù sao thì ý đồ của anh ta cũng đã bị bại lộ, đến lúc này Trần Giang Sơn cũng không muốn che giấu mục đích tiếp cận với Trần Tĩnh nữa.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Trần Tĩnh có hơi thay đổi, một tia ủ rũ thoảng trên khuôn mặt cô ấy, nhưng lại không dễ dàng khiến cô ấy tức giận.
Lâm Bình cũng hơi hơi nhíu mày.
Tuy anh ấy là vì Trần Tĩnh mới muốn đọ sức với Trần Giang Sơn. Ngay cả khi biết bản thân sẽ thắng, anh ấy cũng không muốn lợi dụng người khác để đặt cược. Đây là sự thiếu tôn trọng đối với Trần Tĩnh.
Nhưng, sau khi Trần Tĩnh nhìn Lâm Bình lần cuối cùng, Trần Tĩnh lại nghiến răng, “Lâm Bình, mình tin tưởng ở cậu”
Trần Tĩnh đỏ mặt, một tia kiên định thoáng qua trên khuôn mặt cô ấy Lâm Bình nhìn Trần Tĩnh gật đầu, sau đó trầm mặt nhìn Trần Giang Sơn: “Nếu như tôi thắng, tôi không cần xe của cậu, ngoại trừ cậu phải tránh xa Trần Tĩnh, tôi vẫn muốn Viên Phong phải xin lỗi Trần Tĩnh.
Mặc dù Lâm Bình không muốn nhìn thấy Trần Giang Sơn, nhưng đối với thể loại a dua ăn theo như Viên Phong, Lâm Bình lại càng không thích. Cộng thêm hầu hết các kiểu chủ ý như thế này, phần lớn đều là chủ ý của Viên Phong, Lâm Bình muốn hắn ta phải xin lỗi Trần Tĩnh.
Nghe vậy, Viên Phong sửng sốt một lúc, sau đó vẻ mặt biểu lộ vẻ mỉa mai, lập tức gật đầu: "Không thành vấn đề. “Được, cứ quyết định như vậy đi!” Trần Giang Sơn cười nhạt nói. Trong lòng hắn mừng thầm, không ngờ theo đuổi Trần Tĩnh lại dễ đến vậy. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Nhưng, đây chỉ là một cuộc thi đấu nhỏ nhặt mà thôi! Ngay sau đó, Trần Giang Sơn bèn gọi huấn luyện viên bên cạnh mình làm trọng tài tạm thời.
Quy tắc cuộc đua của hai người rất đơn giản, bắt đầu cùng lúc, ai về đích trước sẽ thắng. “Lâm Bình, cậu có thể tuỳ ý chọn một chiếc xe ở đây. Trần Giang Sơn cười lạnh lùng và nói với Lâm Bình.
Sau đó, khi trang bị xong quần áo, anh ta bước vào chiếc gokart đã được thay đổi kết cấu từ đầu đến cuối, có giá gần ba trăm năm mươi triệu. Chuẩn bị sẵn sàng, cả người hòa nhập với chiếc xe của mình, trông ngầu đến mức chạm đến trái tim của rất nhiều cô gái.
Mặc khác, Lâm Bình vẫn khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm, cũng đẹp trai không kém Trần Giang Sơn, nhưng nó không phù hợp với nơi này. Hơn nữa, Lâm Bình không có nón bảo hiểm, cũng như đồ bảo hộ.
Thấy vậy, Trần Tĩnh vội vàng tiến lên phía trước: “Lâm Bình, cậu dùng của mình đi!”
Lâm Bình cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu!”
Trần Tĩnh nghĩ rằng đó là vì nón của cô là của nữ, nên cô ấy đã nói: "Vậy thì cậu hãy dùng nón của Vương Thành đi. Kích thước sẽ phù hợp với cậu hơn."
Vương Thành cũng bước lên: “Phải đó, cậu dùng của mình đi!”
Nói xong, Vương Thành đã đưa nón của mình cho Lâm Bình.
Lâm Bình vẫn cười nhạt nói: “Tôi không cần những thứ này đâu, thật đấy!”
Nói xong, Lâm Bình chọn đại một chiếc xe nằm ở ngoài cùng, và ngồi vào xe.
Khi mọi người nhìn thấy điều này, thật khó để nói bất cứ điều gì.
Viên Phong cười giễu cợt: “Cũng chỉ là một con rùa thôi, giả vờ cái gì cơ chứ.
Lâm Bình khẽ liếc hắn ta một cái, bỗng nhiên Viên
Phong có cảm giác cực kỳ bất an, bèn ngậm mồm lại. “Anh bạn, mời anh hãy lái xe đến vạch xuất phát giống như anh Trần đi.” Lúc này huấn luyện viên đi tới và nói với Lâm Bình.
Bởi vì lúc này, xe của Lâm Bình đi sau xe của Trần Giang Sơn vài mét. “Được!” Lâm Bình gật đầu trả lời.
Sau đó, Lâm Bình lại nhìn huấn luyện viên: “Xin lỗi, cho hỏi xe này lái thế nào?”
Gì chứ? Ngay khi Lâm Bình nói câu này, tất cả bạn học có mặt ở đó đều kinh ngạc đến phát ngốc.
Ngay cả Trần Tĩnh, Trịnh Khanh Kiều, Hà Duyên lúc này cũng cứng đơ, sắc mặt đờ đẫn. “Lâm Bình, cậu không biết lái sao?”
Trịnh Khanh Kiều tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.