Chương 147: Bây giờ ông định làm gì
Phải biết rằng trong đó có cả cậu cả và cô cả của nhà họ Trần đấy nhé. Ai có thể khiến họ chủ động hành lễ? Lâm Bình có tài đức gì? Thân phận của Lâm Bình lại là gì?
Đảm bạn học cũ của Lâm Bình đều ngây ra như phỗng, kể cả Trần Tĩnh, cho dù đã biết chút ít về thể lực của Lâm Bình, thấy Lâm Bình được Dương Thiên Long gọi là “Anh Lâm”, biết thân phận của anh không hề thấp, nhưng lần này cô vẫn phải trợn mắt há hốc mồm. Lần này Lâm Bình lại nằm ngoài dự đoán của cô.
Trong đám bạn học cũ, Trần Giang Sơn là người am hiểu về giới thượng lưu nhiều nhất, trong lòng đã nổi lên sóng gió ngập trời. Cho dù là cha anh ta tới đây thì cũng không có tư cách được Trần Phong và Trần Thu cung kính gọi là “Ông Trần".
Mà vừa rồi, Trần Phong đã sai người đánh gãy chân
Mai Lực.
Thế thì... Lâm Bình sẽ đối phó với mình sao? Trần Giang Sơn vô cùng lo lắng về điều này. “Anh Lâm, đây là Trần Phong, anh trai tôi." “Còn đây là Doãn Thi Vân, chị dâu chưa cưới của anh trai tôi.
Trần Thu lại nhanh chóng giới thiệu Trần Phong và Doãn Thi Vân cho Lâm Bình.
Lâm Bình gật đầu, vừa mỉm cười vừa chủ động vươn tay về phía Trần Phong: “Chào hai người.
Nếu Trần Phong đã đến đây, còn nể mặt mình như thế, hơn nữa Trần Phong cũng không cho Lâm Bình cảm giác như kẻ ăn chơi trác táng nên Lâm Bình có ấn tượng khá tốt với anh. Thế nên Lâm Bình sẽ nể mặt đối phương.
Thấy Lâm Bình chủ động vươn tay, ngay cả Trần Phong vốn cứng cỏi và kiêu ngạo cũng cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Dù sao Lâm Bình cũng có địa vị ngang ngửa như ông nội Trần Chính Quốc của anh cơ mà.
Thế là Trần Phong nhanh chóng nắm tay với Lâm Bình, sau đó cười nói: “Tôi đã được nghe danh anh Lâm từ lâu, vừa rồi lại được thấy anh Lâm thể hiện sức mạnh thần kỳ, thật sự khiến tôi được mở mang tầm mắt.” “Chỉ là chút tài mọn mà thôi.” Lâm Bình bình tĩnh đáp.
Đối với tông sư, chút thủ đoạn ấy thực sự chỉ là tài mọn, anh không hề nói ngoa. Thế nhưng lời này lọt vào tai Trần Phong lại cho anh cảm giác Lâm Bình đang khiêm tốn. Vậy nên Trần Phong lập tức có thiện cảm với Lâm Bình. “Anh Lâm, đều tại tôi quá sơ suất, thế mà lúc trước không thể nhận ra anh” Lúc này, Doãn Thi Vân cũng áy náy nói: “Nếu tôi biết anh Lâm sẽ đến High Speed thì chắc chắn sẽ không thất lễ như thế đâu. Mong anh Lâm có thể tha thứ. “Cô Doãn không cần khách sáo đến thế.” Lâm Bình cười nói.
Hai bên nói chuyện mấy câu, coi như làm quen với nhau. Rồi sau đó, Lâm Bình mới nhìn về phía Mai Lực, bình tĩnh nói: “Bây giờ ông định làm gì?”
Nghe vậy, Mai Lực khẽ run lên, nhìn Lâm Bình run giọng nói: “Anh... Anh Lâm?” “Anh... Anh chính là anh Lâm Bình ư?”
Được Trần Phong, Trần Tuyết và Doãn Thi Vân gọi là “Anh Lâm” đầy kính trọng, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, Mai Lực thật sự không nghĩ ra ai khác ngoài Lâm Bình.
Mai Lực cũng được coi là nhân vật có uy tín danh dự ở Hải Châu, thuộc tầng lớp thượng lưu, mặc dù hắn chưa từng gặp Lâm Bình bao giờ, nhưng hắn đương nhiên biết Lâm Bình chính là người nào.
Mai Lực sợ hãi đến mức suýt nữa vấy ra quần. Không ngờ hắn... hắn lại đắc tội Lâm Bình!
Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng! Trong lời đồn đãi, tại cuộc họp báo nghi thức ký hợp đồng của Đường Thanh Tâm lần trước, anh Lâm đã ra tay đánh Tạ Minh Thành đến tàn phế, sau đó nâng tay làm cho cả đám vệ sĩ bay ra ngoài. Cảnh tượng ấy cực kỳ giống với cảnh tượng vừa xảy ra khi nãy. Vậy mà hắn lại không hề liên tưởng tới chuyện đó.
Hắn cho rằng một nhân vật tầm cỡ như anh Lâm thì chỉ cần mình gặp được, chắc chắn sẽ biết đó là người mình không thể trêu vào, sao có thể là một thằng nhóc tầm thường, thậm chí trong nhóm bạn còn không có địa vị bằng Trần Giang Sơn? Cập nhật chương mới *nhất tại TгцуeлАРР.cом
Sao hắn nghĩ ra được đây?
Mai Lực trực tiếp quỳ xuống mặt đất. “Xin anh Lâm hãy tha mạng cho tôi.”
Lâm Bình chính là kẻ hung ác dám bắn chết Lý Nguyên Tùng trước mặt Chu Kiệt, dám đánh tàn phế cậu chủ Tạ
Minh Thành của nhà họ Tạ trước mặt công chúng, sao hắn dám đắc tội anh?
Nhưng Lâm Bình lại chỉ liếc nhìn hắn ta một phát, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng như băng giá, không nói một lời.
Thế là Mai Lực lại run lên. Sau đó hắn bỗng ngộ ra điều gì đó, vội quỳ trên mặt đất, hai tay hai chân bò đến trước mặt Tề Ngọc: “Cô gái ơi, xin lỗi cô, tôi có mắt như mù, tất cả đều là lỗi của tôi, mong cô rộng lượng tha thứ cho tôi, đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như tôi!” “Tôi xin lỗi cô vì những lời nói mất lịch sự của mình lúc nãy, đều là lỗi của tôi.” Mai Lực vừa nói vừa tự tát lên mặt mình.
Các cụ có câu “cây cao bóng cả”, thử hỏi khắp Hải
Châu này, có mấy ai dám đắc tội Lâm Bình? Số người đó có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chí ít, đa số những người thuộc đỉnh kim tự tháp trong giới thượng lưu đều không muốn đắc tội Lâm Bình trước khi tìm hiểu rõ ràng thân phận cụ thể của anh. Huống chi từ thái độ của nhà họ Trần đối với Lâm Bình có thể thấy được địa vị của Lâm Bình cao cỡ nào.
Loại nhân vật xếp hạng bét trong giới thượng lưu như Mai Lực thậm chí còn không bằng công ty dược phẩm Hà Nam của nhà họ Lý mà nghe đồn là đã bị Lâm Bình làm cho phá sản, thế nên hắn tự tát mình không nương tay.
Trần Giang Sơn đã đứng ngây ra như phỗng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Lâm Bình là ai? Tại sao Trần Phong và Trần Thu lại đối xử tôn kính với anh như thế? Thậm chí Mai Lực vừa nghe thấy tên Lâm Bình đã sợ đến mức cầm như hến.
Anh ta mới rời khỏi Hải Châu nửa năm mà thôi, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì?