Chương 148: Nghi vấn của Lâm Nhã
Nhìn Mai Lực quỳ trước mặt mình xin được tha thứ, trái ngược hoàn toàn với thái độ kiêu căng lúc trước, vẻ mặt Tề Ngọc nhất thời trở nên vô cùng phức tạp.
Lâm Bình chẳng những bảo vệ cô ta, giúp cô ta không bị tổn thương, thậm chí còn bắt Mai Lực xin lỗi trước mặt mình, khác một trời một vực với những hành vi của Trần Giang Sơn.
Tề Ngọc cắn môi, mang ơn nhìn Lâm Bình: “Lâm Bình, hôm nay may mà có cậu, không thì tôi chẳng biết mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa... Thật lòng cảm ơn cậu...
Lâm Bình gật đầu, xem như tiếp nhận lời cảm ơn của Tê Ngọc.
Sau đó Tề Ngọc lại quay sang nhìn Mai Lực, cắn răng nói: “Lúc nãy tôi lỡ đụng trúng ông, đó là lỗi của tôi... “Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu.
Lời nói của Tề Ngọc suýt nữa khiến Mai Lực sợ đến mức són ra quần. Tề Ngọc không tha thứ cho hằn, vậy thì Lâm Bình nhất định sẽ tiếp tục truy cứu trách nhiệm của hắn.
Thế là Mai Lực nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Vương Thành. Lúc nãy hắn còn cho Vương Thành một bạt tại, nếu cậu ấy không chịu tha thứ thì Lâm Bình cũng sẽ không bỏ qua cho mình đâu.
Mai Lực quỳ bò xuống trước mặt Vương Thành, tiếp tục xin được tha thứ. Chẳng qua cũng như Tề Ngọc, mặc dù Vương Thành không tỏ vẻ nhất quyết bắt lỗi, nhưng đồng thời cũng không có ý định tha thứ cho ông ta. Điều đó khiến sắc mặt Mai Lực biến thành màu xám ngoét. “Anh Lâm, hay là đánh gãy chân ông ta rồi ném ra ngoài đi, để ở đây làm chướng tai gai mắt, mất hứng lắm." Lúc này, Trần Phong bỗng lên tiếng.
Lúc nãy, anh đã ra lệnh đánh gãy chân Mai Lực, chẳng qua vì Lâm Bình lên tiếng nên anh mới ngăn cản thuộc hạ của mình tiến lên.
Nghe Trần Phong nói muốn đánh gãy chân mình, Mai Lực bỗng cảm thấy không còn khó chấp nhận như lúc nãy, chỉ còn cách mong chờ nhìn Lâm Bình, hy vọng anh đồng ý, vậy thì mình sẽ chỉ mất hai chân, còn đỡ hơn là bị đánh cho gần tàn phế như Tạ Minh Thành, hay là bị bắn chết như Lý Nguyên Tùng.
Thấy Lâm Bình có thể nằm giữ tính mạng của Mai Lực cứ như là người phán xử, đảm bạn học cũ đều ngây ngẩn cả người. Khỏi cần nói tới Trần Giang Sơn, chính Viên Phong đã bắt đầu run lập cập, lòng tràn đầy sợ hãi. Phải biết rằng lúc trước, anh ta đã liên tục ăn nói xấc xược với Lâm Bình, thậm chí còn thường xuyên châm chọc Lâm Bình. Bây giờ thấy Lâm Bình có địa vị cao đến thế, anh ta thật sự sợ gần chết. “Ông nên cảm thấy may mắn vì mình chưa kịp làm gì... Lâm Bình bình tĩnh nhìn Mai Lực, sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác. Thấy vậy, Trần Phong bèn vung tay lên, thế là đảm nhân viên bảo vệ đi theo anh vào sân đua lần lượt ùa lên, khiêng Mai Lực kéo ra ngoài. Cả đám người đi theo Mai Lực cũng không rảnh bận tâm tới đau nhức trên người, chỉ lo vội vã bò dậy, sau đó chạy trốn khỏi nơi này.
Chờ đến khi đám người kia rời đi hết, Trần Giang Sơn và Viên Phong mới cảm thấy hoảng sợ tột độ, đều cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn Lâm Bình, trong lòng thấp thỏm bất an, hối hận đến mức xanh cả ruột.
Có điều... Chờ thật lâu, Trần Giang Sơn và Viên Phong vẫn không nghe thấy Lâm Bình tính sổ chuyện cũ với họ, thế là hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
Chẳng qua lúc này, trong tầm mắt của họ đã không còn thấy bóng dáng Lâm Bình ở đâu.
Lâm Bình và Trần Phong, Trần Thu, Doãn Thi Vân đã rời khỏi nơi này từ lâu, không hề bận tâm tới hai người họ. Ngược lại là đảm nữ sinh Tề Ngọc, bởi vì Lâm Bình đứng chung một chỗ với Trần Tuyết, Trần Phong và Doãn Thi Vân nên họ không có tư cách đứng gần, tới giờ vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ. Thấy Trần Giang Sơn và Viên Phong ngẩng đầu lên, cả đám đều rất kinh ngạc, Tề Ngọc trực tiếp châm biếm: “Anh cho rằng Lâm Bình sẽ so đo với anh à? Nực cười thật đấy, anh đã thấy con voi so đo với hai con kiến bé tí dưới chân nó bao giờ chưa?” “Đừng có tự cho mình là hơn người... Hai tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo...
Giờ đây Tề Ngọc đã hoàn toàn biết rõ con người Trần Giang Sơn, thế nên cô ta nói chuyện không nể tình chút nào, khiến Trần Giang Sơn và Viên Phong đều cứng đờ.
Thì ra Lâm Bình hoàn toàn không thèm nhìn họ, thậm chí họ còn chưa đủ tư cách để Lâm Bình so đo!
Họ nên may mắn vì mình không bị đánh gãy chân như Mai Lực, hay là nên buồn bã vì mình chỉ là con kiến đây?
Trong nhà họ Lâm ở chung cư Hạnh Phúc, trong phòng, Lâm Nhã rửa mặt xong nằm trên giường, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hình bóng của Lâm Bình. Lâm Bình chiếm lấy suy nghĩ của cô ta, không thể xóa bỏ.
Rốt cuộc Lâm Bình đã làm gì vậy?
Thực ra lúc trước, Lâm Nhã gọi điện thoại cho Lâm Bình chỉ là vì nhất thời xúc động, cảm thấy không còn gì để mất nên cứ thử xem, đồng thời còn ôm một tia hy vọng rằng Lâm Bình có thể giúp cha mẹ nở mày nở mặt trong bữa tiệc gia đình mà thôi.
Sau khi gọi điện xong, Lâm Nhã còn tự giễu mình đúng là điên rồi, thế mà lại gửi gắm hy vọng trên người một kẻ nói dối như Lâm Bình.
Chẳng qua Lâm Nhã không ngờ rằng Lâm Bình lại thật sự làm được. Quá trình vẫn nằm ngoài dự đoán của mọi người, dường như anh mới chỉ tiết lộ một góc nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Nhưng mà năm năm trước, anh cưỡng hiếp Đường Thanh Tâm thất bại mà vào tù là chuyện thật như đóng đinh, không thể tranh cãi. Rõ ràng anh chỉ mới ngồi tù năm năm, vừa ra tù chưa được bao lâu, đáng nhẽ đây là thời điểm tuyệt vọng và thất bại nhất trong cuộc đời anh mới đúng. Tại sao Lâm Bình lại có thể sở hữu một chiếc MercedesBenz G55 trị giá hơn 7 tỷ đồng? 3 tỷ 500 triệu mua 5 chai rượu, anh cũng nói trả là trả luôn, không thấy vẻ đau lòng chút nào. Rốt cuộc anh lấy đâu ra từng ấy tiền? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Còn nữa, tại sao chủ tịch của tập đoàn Tạ thị lại coi trọng anh đến thế? Ngay cả năm năm trước, khi Lâm Bình còn nắm giữ tập đoàn Bắc Thanh cũng không thể khiến chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị đối xử với mình như thế. Rốt cuộc là tại sao?
Cả Chu Thanh nữa. Thái độ của cô đối với Lâm Bình không hề giống như ông chủ và nhân viên, mà là sự kính trọng từ tận đáy lòng. Không chỉ riêng thế, còn cả Tô Uyên. Lâm Bình năm trong tay thế lực khổng lồ đến thế, chẳng lẽ lại đi làm trai bao cho phủ bà Tô Uyên chỉ vì chút tiền thôi sao?
Từng nghi vấn quanh quẩn trong đầu Lâm Nhã.
Anh đã từng là thống lĩnh miền bắc, bây giờ là người nằm giữ Thanh Sơn? Những người có thể sánh vai với anh trong phạm vi toàn quốc có thể đếm trên đầu ngón tay? Đây là những gì mà Lâm Bình từng nói với Lâm Nhã.
Hôm nay sau khi về nhà, Lâm Nhã đã tra tư liệu trên mạng với thái độ nghiêm túc và cẩn thận xưa nay chưa từng có.
Lâm Nhã không có manh mối gì về cái gọi là nắm giữ Thanh Sơn, thế nên cô ta không thể tra được tư liệu nào. Nhưng cái gọi là thống lĩnh miền bắc, Lâm Nhã lại biết rõ.
Không phải là nguyên soái miền bắc thì không thể nói là thống lĩnh miền bắc.
Nhưng nguyên soái miền bắc là ai? Đó chính là chủ nhân của cả một vùng miền! Nhìn chung trong toàn quốc, chỉ có bốn người là nguyên soái miền đông, nguyên soái miền tây, nguyên soái miền nam và nguyên soái Trung Ương có thể sánh vai với người đó mà thôi, có thể nói là người cầm quyền tối cao, đạt đến đỉnh cao nhất của quyền lực.
Nhưng Lâm Bình mới bao nhiêu tuổi? Chẳng qua là 25 tuổi mà thôi. Cho dù năm năm qua, anh không ngồi tù mà trực tiếp nhập ngũ thì cũng không có khả năng trèo lên tới vị trí đó. Thậm chí dù Lâm Bình nhập ngũ ngay từ khi mới chào đời, phấn đấu suốt 25 năm, không chừng vẫn cách cái ghế nguyên soái hết sức xa xôi.
Lâm Nhã vô cùng khó hiểu, bởi vì điều đó hoàn toàn trái với lẽ thường, quả khó tin. Song hiện thực lại khiến Lâm Nhã không thể không tin tưởng đó là sự thật. Điều này xung đột với những nhận thức cổ hữu trong đầu óc Lâm Nhã, đồng thời Lâm Nhã cũng không muốn mình chẳng biết chút tin tức nào liên quan tới Lâm Bình. Cô ta muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Ban đầu, cô ta còn có thể kìm nén bản thân, nhưng bây giờ, khát vọng ấy đã càng ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng, Lâm Nhã cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên kiên định.
Lâm Nhã bèn cầm di động đặt bên cạnh mình, gọi điện thoại cho Lâm Bình.