Tại khu biệt thự Thanh Hà, lúc này đã là gần 1 giờ sáng. Lâm Nhã bước xuống từ xe taxi, nhìn cánh cổng vừa rộng lớn hùng vĩ vừa đẹp đẽ và xa hoa trước mắt mình, cùng với hai nhân viên bảo vệ đã nửa đêm rồi mà vẫn còn tỉnh táo đứng canh trước cổng, không khỏi ngần người.
Đây chính là khu biệt thự tập trung nhiều người giàu có và quyền lực nhất Hải Châu này. Hình như bên trong còn có một công viên cỡ lớn chiếm diện tích rất rộng, bầu không khí tươi mái thoải mái, còn xây thêm những công trình giải trí như sân golf, phòng tập gym, bể bơi ngoài trời, bãi biển nhân tạo, trang trại nuôi ngựa cỡ nhỏ vẫn
Trước kia cô ta cũng từng đến nơi này với bạn bè. Cả đám muốn vào trong ngắm cảnh, nhưng chưa từng có cơ hội đặt chân vào bên trong. Bởi vì khu biệt thự Thanh Hà có hệ thống an ninh cực tốt, nếu không phải là chủ sở hữu bất động sản trong khu biệt thự, hoặc là được người ở đây dẫn vào thì không thể tự ý ra vào nơi này.
Mà căn biệt thự rẻ tiền nhất ở nơi đây nghe đâu có giá lên tới 35 tỷ đồng.Lâm Bình thật sự sống ở này sao?
Nhờ lại lúc nãy, cô ta gọi điện thoại cho Lâm Bình, muốn được gặp mặt Lâm Bình để giải tỏa những nghi vấn trong lòng mình, thế là Lâm Bình đã kêu cô ta tới khu biệt thự Thanh Hà. Lâm Nhã chỉ thoáng chấn chờ trong chốc lát, cũng không hỏi lại lý do mà thay quần áo rồi lén lút ra khỏi nhà.
Chẳng qua bây giờ đã đến nơi, Lâm Nhã bỗng nhiên hơi sợ hãi. “Lâm Nhã.."
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên. Lâm Nhã thoảng sửng sốt, quay sang nhìn người vừa lên tiếng thì thấy một bóng người cao to đang bước đi trong khu biệt thự Thanh Hà với tốc độ đều đặn. "Lâm Bình, anh... Anh thật sự sống trong này à?”
Lâm Nhã cắn răng.
Lâm Bình gật đầu: “Vào đi."
Lâm Bình dẫn Lâm Nhã vào trong.
Trên đường đi, Lâm Nhã vẫn im lặng, trông có vẻ ngơ ngác. Mãi đến khi đã tới trước căn biệt thự của Lâm Bình, Lâm Nhã mới hồi phục tinh thần, sau đó vô cùng rung động trước căn biệt thự xa hoa tráng lệ ấy, “Lâm Nhã, từ nhỏ đến lớn, bất kể là trước kia hay bây giờ, anh chưa bao giờ nói dối với em."“Anh từng nói trước kia anh là người thống lĩnh miền bắc, là nguyên soái miền bắc cũng không phải là lời nói doi."
Sau khi vào biệt thự, Lâm Bình mới nghiêm túc nói với Lâm Nhã. “Nhưng... Anh dựa vào đầu chứ?” Lâm Nhãn hỏi. Hỏi xong, cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Cô ta hỏi vậy không phải là để chất vấn, cũng không phải châm biếm, mà là nghiêm túc muốn biết đáp án.
Cho dù Lâm Bình có ô dù khổng lồ, lai lịch cứng đáng sợ, có thể nói là cứng nhất cả nước thì cũng không có khả năng trở thành nguyên soái miền bắc ở tuổi 25.
Đây là điều khiển Lâm Nhã khó hiểu nhất, cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Lâm Nhã cho rằng Lâm Bình vẫn luôn nói dối. “Dựa vào đâu à?” Lâm Bình rũ mi mắt, thàn nhiên nói: “Đúng thế, dựa vào đâu nhỉ?"
Nói xong, Lâm Bình ngước mắt lên, ánh mắt không còn bình tĩnh điểm đạm mà thay vào đó là tia sáng sắc bén như lưỡi dao. "Chi dựa vào năm năm qua, anh đã vào sinh ra từ, tìm được đường sống trong chỗ chết vô số lần, mỗi lần đều bị thương nặng gần như sắp mất mạng, nghìn cân treo sợi tóc, lập được vô số công lao hiển hách!" “Chì dựa vào tài năng ngút trời của anh trong lĩnh vực võđạo, chỉ dựa vào bản lĩnh lên trời xuống đất của anh, chỉ dựa vào anh là chiến thần vô địch bất bại
Lâm Bình như đắm chìm trong hồi ức. Đối với vô số người mà nói, nguyên soái miền bắc là chức vị xa xôi khó có thể với tới, nhưng đối với Lâm Bình thì chỉ thường thôi.
Lúc tiếp nhận tổ chức "Thanh Sơn”, anh vốn có thể kiêm chức nguyên soái miền bắc. Thế nhưng Lâm Bình lại không hề luyến tiếc mà nói xuất ngũ là xuất ngũ luôn.
Nghe vậy, Lâm Nhã càng cắn chặt đôi môi đỏ au. Cô ta biết lẽ ra mình nên tin tưởng Lâm Bình, nhưng lý trí lại mách bảo cô ta rằng, điều đó không hợp lý chút nào. “Lâm Bình, anh có thể sở hữu chiếc xe MercedesBenz trị giá hơn 7 tỷ đồng, có thể sống trong biệt thự xa hoa ở khu biệt thự Thanh Hà này, tôi rất muốn tin anh. “Nhưng thực tế tôi vẫn không thể tin nổi. Bởi vì lý trí mách bảo tôi rằng điều đó là không thể, nó không hợp lý chút nào."
Lâm Nhã bướng bình nhìn Lâm Bình.
Đối với người lạ mà nói, Lâm Bình là người tốt hay kẻ xấu, là người thường từng có tiền án tiền sự hay là nhân vật mang đầy vinh dự trong người thì cũng chẳng liên quan tới họ, cùng lắm là có thêm câu chuyện đề tán gẫu sau mỗi bữa cơm mà thôi, giống như những người họhàng của Lâm Bình, khi Lâm Bình rơi xuống vực thẳm, họ phỉ nhổ khinh thường, khi Lâm Bình ngồi trên đỉnh cao, họ hùa vào nịnh bợ tâng bốc Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.*vip
Mà đối với thanh mai trúc mã là Lâm Nhã thì tình hình thực sự của Lâm Bình mới là điều quan trọng nhất, vậy nên cô ta phải biết rõ ràng. “Anh nói anh đã vào sinh ra từ, tìm được đường sống trong chỗ chết vô số lần, mỗi lần đều bị thương nặng gần chết, tính mạng nghìn cân treo sợi tóc mới có địa vị như ngày nay, nhưng mà
Lâm Nhã bỗng tiến lên, xốc áo của Lâm Bình lên.
Cơ bắp trên người Lâm Bình hoàn hảo như tỷ lệ vàng của con người, bên trong mỗi thớ thịt thoạt nhìn chẳng mấy cường tráng ấy lại ẩn chứa sức mạnh kinh người, chứng minh cái gì gọi là vẻ đẹp của sức mạnh. Bất cứ cô gái nào thấy thân thể của anh cũng sẽ cảm thấy nóng ran cả người, xấu hổ e thẹn không thôi.
Nhưng lúc này, Lâm Nhã không e thẹn cũng chẳng động lòng, trong lòng cô ta chỉ dâng lên nỗi thất vọng. “Nhưng trên người anh chẳng có lấy một vết thương nào cả, cho dù là vết muỗi đốt. Vậy mà anh lại nói với tôi rằng anh thường xuyên bị thương nặng sắp chết ư? “Không phải anh đã bị thương vô số lần sao? Thế vết thương của anh ở đâu? Vết sẹo nằm ở đâu?" "Cho dù là kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại nhấthiện nay cũng không có khả năng xóa bỏ mọi vết sẹo mà không để lại bất cứ dấu vết nào
Lâm Nhã thật sự thuyết phục mình phải tin Lâm Bình, cô ta cũng thực sự hơi tin rồi, nhưng dù sao sự thật vẫn là sự thật.
Nói một hồi, đôi mắt Lâm Nhã đã lã chã nước mắt, trong lòng lại nảy sinh cảm giác bị lừa gạt.
Lâm Bình thở dài, biết dù sao mình cũng chỉ nói miệng mà không có bằng chứng. “Em xem này." Lâm Bình nói
Lâm Bình vừa dứt lời, Lâm Nhã lập tức quay sang nhìn theo hướng anh chi. Chiếc TV màn hình tinh thể lỏng khổng lồ treo trên tường phòng khách bỗng sáng lên. Từng bức ảnh đã được Chu Thanh sắp xếp hiện lên trước mắt Lâm Nhã như những thước phim chiếu bóng. Mỗi tấm ảnh đều chụp ở những nơi khác nhau, nhưng người trong ảnh vẫn là một người. Chẳng qua, trong mỗi bức ảnh, dáng vẻ của anh đều vô cùng thê thảm, thương tích đầy mình, thậm chí là máu thịt nhầy nhụa.