Bốn giờ chiều.
Quả nhiên, Tô Uyên gọi điện thoại cho Lâm Bình cùng đi đón Tô Phi Tuyết.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, Tô Phi Tuyết vẫn vui mừng như trước.
Cô bé gọi Lâm Bình là cha, sau đó nhào vào trong lòng anh, không chịu buông tay ra mà đòi Lâm Bình ôm mình rồi mới chịu đi.
Tô Phi Tuyết vui vẻ ra mặt, kích động không thôi, còn Tô Uyên ngược lại có vẻ hơi trầm mặc.
Lâm Bình lờ mờ nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng Tô Uyên không nói gì, đương nhiên anh cũng không hỏi.
Dù sao thì ai cũng đều có một bí mật của riêng mình, giống như anh đã không nói cho Tô Uyên biết về thân phận thật sự của mình vậy.
Trên đường đi, ba người Lâm Bình đi chợ mua thức ăn trước.
Kể từ khi Lâm Bình thể hiện tài nấu ăn của mình, Tô PhiTuyết đã bị nghiện đồ ăn anh làm. Ngay cả khi Tô Uyên không thừa nhận nhưng cô vẫn ăn rất ngon miệng, rõ ràng là cô cũng cực kỳ hài lòng với tài nấu nướng của anh.
Chỉ cần là cuối tuần, trách nhiệm nấu nướng sẽ rơi vào tay Lâm Bình. "Cha, con đói bụng rồi, con muốn ăn cơm cha nấu!"
Sau khi trở về nhà, Tô Phi Tuyết lập tức nóng lòng làm nũng nói.
Bởi vì hôm nay mua chân gà ở chợ bán thức ăn nên Lâm
Bình đã hứa sẽ làm món gà KFC mà cô bé rất yêu thích. Nhìn thấy Tô Phi Tuyết mặc chiếc váy nhỏ, tóc thắt bím đang nũng nịu, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu khiến trái tim Lâm Bình gần như tan chảy.
Vì thế lúc này anh gật đầu lia lịa: "Phi Tuyết đừng vội, cha đi nấu cơm cho con ăn ngay lập tức đây."
Sau khi đặt đổ xuống, Lâm Bình đi thẳng vào phòng bép.
Các động tác rất thành thạo.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tô Uyên nở một nụ cười nhạt. Người đàn ông này càng ngày càng quen thuộc với gia đình rồi!
Tô Uyên bước tới cửa phòng bếp, nhìn bóng người đang bận rộn bên trong, trong đầu cô không khỏi hiện ra mộtcâu.
Nghe nói đàn ông đẹp trai nhất là khi vào bếp. Quả nhiên không sail
Lúc này, Lâm Bình có vẻ quyến rũ hơn bình thường rất nhiều. Nhìn anh, Tô Uyên không nhịn được liên tưởng đến khoảng thời gian cô ở thị trấn Lộc Sơn.
Trước sự quấy rối của Trần Hưng Phong đối với cô, Lâm Bình không nói hai lời mà trực tiếp dùng một tay túm Trần Hưng Phong lên rồi ném xuống hồ bơi.
Người đàn ông được thuê này có vẻ có một chút hoàn hảo. Đã dịu dàng lại còn bá đạo nữa, vừa khiêm tốn lại vô cùng ngầu!
Điều mấu chốt là nấu thức ăn rất ngon, chỉ là một bữa ăn mà đã chinh phục được dạ dày của cô và Tô Phi Tuyết. "Để tôi giúp anh..."
Tô Uyên bất ngờ nói. "Không cần, một mình tôi là được rồi, cô nghỉ ngơi đi!"
Lâm Bình cười. "Tôi có thể hiểu là anh đang ghét bỏ tôi không?"
Tô Uyên khẽ nói. "Làm sao tôi dám chứ, cô là bà..." Bỗng nhiên Lâm Bình mở miệng đáp lời, nhưng khi nói đến đây, anh lại dừng lai.Sắc mặt Tô Uyên lập tức đỏ bừng lên. "Cô là bà chủ của tôi, đương nhiên bà chủ nói cái gì cũng đúng hết
Sau khi ngừng một chút, Lâm Bình tiếp tục nói. Nghe đến đây, Tô Uyên chợt bật cười.
Cô còn tưởng rằng Lâm Bình sẽ nói ra hai chữ "bà xã" bởi vì khi có Tô Phi Tuyết ở bên, Lâm Bình luôn đóng vai "người chồng" rất tốt. Hơn nữa, theo yêu cầu của Tô Phi Tuyết trước đây thì Lâm Bình cũng đã gọi cô là bà xã.
Sau một thời gian thân thiết như vậy, giữa Lâm Bình và cô đã bớt đi rất nhiều khoảng cách, mối quan hệ cũng hài hòa hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng Lâm Bình vẫn hay nói đùa, trêu ghẹo một chút. "Nếu cô thực sự muốn giúp thì giúp rửa đồ ăn đi, như vậy không bị dính dầu..." Lâm Bình nói.
Tô Uyên nhẹ gật đầu, nhưng vẫn cong môi: "Tôi làm gì mỏng manh như vậy chứ? Trước đây tôi cũng thường nấu cơm cho Phi Tuyết mà."
Tuy nhiên mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Không có người phụ nữ nào không muốn được cưng chiều, mặc dù cô và Lâm Bình chỉ là quan hệ công ăn việc làm nhưng sự quan tâm của Lâm Bình vẫn rất có ích đối với Tô Uyên.
Tuy nhiên, sau khi nhặt rau và rửa rau xong, khi chuẩn bị nấu ăn, Lâm Bình vẫn đuổi Tô Uyên ra ngoài, còn nóirằng khỏi dầu sẽ làm tổn thương làn da trắng nõn và mềm mại của cô ấy.
Thật ra, Lâm Bình cảm thấy trong bếp có thêm một người, có chút vưởng chân vướng tay. Nhưng cũng may đối với lời nói của Lâm Bình, Tô Uyên lại vô cùng nghe lời, cô vui vẻ rời khỏi phòng bếp.
Sau khi rời khỏi phòng bếp, tâm tình của Tô Uyên rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Hai người Tô Uyên và Tô Phi Tuyết đều ăn bữa cơm tối này một cách vui vẻ. Chín giờ tối, sau khi tắm rửa xong, Tô Uyên mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu sáng bước ra ngoài. Sợi tóc vương vài giọt nước mờ ảo, xổa tung ngang vai, hơi nước còn đọng lại trên mặt khiến cho đôi má trắng nõn mềm mại của cô có chút hồng hào, quyến rũ. "Lâm Bình, anh đi tắm rửa đi." Cập nhật chương mới nhất tại T*ruyện88.vip
Tô Uyên nói. "Suyt!"
Lúc này, đột nhiên Lâm Bình làm ra vẻ im lặng. Thì ra Tôi Phi Tuyết đã tắm rửa sạch sẽ rồi đang nằm trên đùi Lâm Bình ngủ thiếp đi.
Nghe vậy Tô Uyên lập tức hạ nhỏ giọng.
Sau đó, Lâm Bình nhẹ nhàng bế Tô Phi Tuyết lên, đưa cô bé vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.Lần này, Lâm Bình vô cùng cần thận, từ đầu đến cuối Tô Phi Tuyết đều không hề tỉnh lại. Sau khi Tô Phi Tuyết đã ổn định, Lâm Bình lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của Tô Uyên, anh lấy quần áo của mình rồi bước vào phòng tăm.
Mười phút sau
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, khi Lâm Bình đi ra từ phòng tắm thì phát hiện Tô Uyên không có trong phòng ngủ. Thay vào đó, cô cầm một ly rượu đỏ trên tay, đứng trên ban công vườn hoa ngoài phòng khách, hơi có chút xuất thần. "Bên ngoài gió mát, vào đi, đừng để cảm lạnh..." 11
Lâm Bình bước tới, nhẹ nhàng nói. "Anh tắm xong rồi à!"
Mãi cho đến khi Lâm Bình lên tiếng, Tô Uyên mới có vẻ bình tĩnh lại.
Lâm Bình gật đầu.
Anh có thể thấy được Tô Uyên đang có tâm sự. "Tôi có thể giúp gì cho cô không?" Cuối cùng, Lâm Bình không nhịn được mở miệng nói.
Tô Uyên quay lại, nhìn từng đường nét góc cạnh của Lâm Bình, trong nội tâm cô khẽ thở dài một hơi.
Tôn Hiếu Hùng, anh có thể giúp tôi gọi cảnh sát.
Trần Hưng Phong, anh cũng có thể giúp tôi đuổi đi.Nhưng nhà họ Tô...
Tuy rằng không thể so sánh với ba trăm gia tộc ở Tây Ninh, nhưng cũng không thể so với bất kỳ gia tộc giàu có quyền thế nào ở Hải Châu.
Lâm Bình, thật xin lỗi, không phải tôi không nói với anh mà là nói với anh thì anh cũng không thể giúp tôi, như vậy sẽ lại làm phiền anh một cách vô ích.
Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một nhân viên tôi thuê đến mà thôi. Chỉ cần an phận, nhận lương và làm tốt những chuyện thuộc bồn phận của anh là được rồi.
Tham gia vào việc của nhà tôi, không những anh không giúp được gì mà còn có thể anh nữa... mang đến nguy hiểm cho
Trên khuôn mặt Tô Uyên nở một nụ cười, cô nhẹ nhàng lắc đầu. "Có hứng thủ không, uống một chút đi?" Sau đó, Tô Uyên lại nâng ly rượu trên tay lên rồi hỏi.