Chương 154: Lâm Bình và Tô Uyên, cô nam quả nữ
Vào lúc này, dòng thời gian như dừng hẳn lại, hai người yên tĩnh không nói gì, cơ thể kề vào sát nhau, trao cho nhau cái ôm nồng nhiệt.
Ánh mắt Lâm Bình chợt trở nên dịu dàng. Tô Uyên, giờ phút này em hãy yên tâm đi nhé! Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, cảnh tượng đầy ấm áp ấy và bầu không khí giữa hai người dần dần biến hóa một cách vi diệu.
Tác dụng của men rượu đã bắt đầu trỗi dậy, dần dần lan tỏa phủ lấy hai người họ. Lúc này, cả Lâm Bình và Tô Uyên đều mặc đồ ngủ, ngăn cách giữa hai người họ chỉ có một lớp quần áo, bọn họ rất dễ dàng cảm nhận được cơ thể của nhau, trao cho nhau những xúc cảm đầy tinh tế.
Mùi hương nam tính của Lâm Bình, thân thể phụ nữ mềm mại của Tô Uyên, một cảm xúc mãnh liệt bắt đầu sinh sôi trong lòng bọn họ. Hô hấp của Lâm Bình dần trở nên dồn dập, nhịp tim trong ngực Tô Uyên cũng đập nhanh liên hồi.
Sau khi ý thức được tình huống hiện tại, Lâm Bình và Tô Uyên không hẹn mà buông nhau ra, lùi lại một chút kéo giãn khoảng cách giữa hai người. “Thôi... anh đi ngủ sớm một chút đi. Tô Uyên hơi né tránh ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng nói một câu rồi sau đó bước thẳng đến phòng ngủ.
Tô Uyên nhớ lại lúc cô và Lâm Bình ôm nhau, vậy hid... trong lòng cô lại dâng trào cảm xúc như thế. Tô Uyên cảm thấy mặt mình nóng ran lên, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Cô bước đi vội vàng như muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này vậy.
Chỉ là rượu vang đỏ có tác dụng chậm, Tô Uyên lại uống không ít nên lúc này tuy đầu óc cô vẫn còn thanh tỉnh nhưng cơ thể lại hơi lâng lâng. Cô càng bước càng nhanh, vừa đi chưa được hai bước thì Tô Uyên cảm thấy trời đất quay cuồng, trọng tâm cơ thể không ổn định. “Ôi.” Tô Uyên hừ nhẹ một tiếng, cơ thể nghiêng ngả sang bên cạnh.
Lâm Bình thấy vậy thì cơ thể khẽ động, lướt nhanh lao đến rồi xuất hiện bên cạnh Tô Uyên. Anh vươn tay đỡ sau lưng Tô Uyên, tiếp được cơ thể sắp té ngã của cô.
Tay phải của Lâm Bình đang dịu dàng ôm chặt thắt lưng của Tô Uyên, dù anh không dùng sức nhưng theo quán tính, toàn bộ cơ thể của Tô Uyên lập tức áp sát vào người Lâm Bình.
Tiếp xúc giữa hai người còn thân mật hơn cả lúc nãy nữa! Tô Uyên giật mình, cô vội vàng muốn đẩy Lâm Bình ra. Hai mắt cô lúc này mang theo chút men say xen lẫn sự hốt hoảng, đôi gò má mềm mại, xinh đẹp được phủ lên một lớp màu đỏ tựa như màu của rượu vang vậy. Gương mặt Tô Uyên giờ đây đã hiện lên vẻ trắng hồng, điều này càng làm tăng thêm sự quyến rũ, xinh đẹp của cô.
Đôi môi nhuộm màu phấn hồng vì hốt hoảng mà khế nhếch lên càng làm người ta không kìm lòng được mà muốn đến âu yếm một phen. Hơn nữa, Lâm Bình còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Tô Uyên đang phả lên cổ mình, trong lòng anh chợt dâng lên một sự kích động chưa từng có.
Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi của Tô Uyên. “Anh.. Toàn thân Tô Uyên lập tức trở nên cứng đờ, hai mắt cô mở to ra, rầm rì không nói được một chữ, bởi lẽ tất cả lời nói sau đó đều bị Lâm Bình chặn vào trong miệng.
Tô Uyên dùng sức đẩy Lâm Bình ra nhưng dù cố mấy cô cũng không đẩy được, tác dụng của men rượu cũng nhân lúc này mà đánh úp lại, dần dần Tô Uyên cũng buông tay không phản kháng nữa.
Hai cánh tay trắng như tuyết từ từ đặt trên eo của anh, cô nhắm hai mắt lại. Nhưng đúng lúc này, tiếng khóc của Tô Phi Tuyết đột nhiên vang lên. “Oa... Cha ơi, mẹ ơi, hai người đâu rồi?” Tiếng khóc nức nở của Tô Phi Tuyết vang lên từ phía phòng ngủ.
Nghe được động tĩnh, Lâm Bình và Tô Uyên lập tức tỉnh táo lại, sau đó Tô Uyên nhanh chóng đẩy Lâm Bình ra. “À ờ... Xin lỗi... tôi nhất thời xúc động, đều là lỗi tại tôi... Bỗng nhiên, Lâm Bình nói năng lộn xộn, thậm chí anh còn không dám nhìn thẳng vào Tô Uyên.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà Lâm Thanh Sơn anh đây lại trở nên hoảng hốt như vậy. Tô Uyên trừng mắt nhìn Lâm Bình, vừa thẹn lại vừa giận, không chỉ giận Lâm Bình mà cô còn giận chính bản thân mình.
Lâm Bình bỗng nhiên hôn cô, cô... vậy mà cô lại đáp lại anh... Tô Uyên tức mình giậm chân. “Chuyện đêm nay anh cứ quên hết đi, không được phép nhắc lại đấy!” Tô Uyên lập tức nói, giọng điệu trở nên lãnh đạm.
Sau đó, cô nhanh chóng xoay người chạy về phía phòng ngủ “Phi Tuyết à, mẹ ở đây, con đừng khóc nữa nhé, đùng khóc... Tô Uyên vội vàng nói.
Lâm Bình vỗ trán một cái, anh hơi tự trách mình. Trước giờ anh luôn tự chủ được bản thân, cho dù đối diện với người phụ nữ ngoại hình xuất sắc như Đường Thanh Tâm, chứng kiến cô ta cởi bỏ quần áo, nhìn cảnh tượng nóng bỏng như thế nhưng anh vẫn có thể bình tĩnh, không động lòng chút nào. Thế nhưng đêm nay đúng thật là anh quá xúc động rồi! Cập *nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Lúc này, Lâm Bình cũng nhanh chóng đi đến phòng ngủ bởi vì Tộ Phi Tuyết vẫn đang kêu anh. Lúc đi vào, Tô Uyên đã ôm Tô Phi Tuyết trong lồng ngực, sau khi nhìn thấy anh thì cô bé lập tức tránh khỏi vòng tay của Tô Uyên, nhào vào lòng Lâm Bình.
Tô Uyên thấy thế thì hàm răng cắn chặt lại, liếc mắt hung hăng nhìn Lâm Bình một lần nữa, cô cảm thấy hơi ghen tị. Thế nhưng sau đó, ánh mắt của cô chợt trở nên phức tạp, Tô Phi Tuyết thật sự rất đeo Lâm Bình.
Nếu như sau này trong cuộc sống của hai mẹ con cô không còn sự hiện diện của Lâm Bình nữa thì liệu Tô Phi Tuyết có thay đổi thói quen này được không? Có khi nào cô bé lại trở nên không vui hay không?
Thật ra không cần suy nghĩ thì Tô Uyên cũng đã có đáp án, vẻ mặt cô càng ngày càng phức tạp. Bé con tỉnh nhanh mà ngủ cũng rất nhanh, chưa đầy hai phút là Tô Phi Tuyết đã ngủ rồi.
Lâm Bình đặt cô bé đang ngủ ngoan ngoãn lại trên giường, sau đó mới nhìn về phía Tô Uyên: "À... đêm nay, hay là tôi ra ngoài thuê phòng ngủ nhé." Sau khi xảy ra chuyện kia, tình huống giữa hai người có hơi xấu hổ một xíu.
Tô Uyên do dự một chút rồi nói: “Thôi đừng, nếu chiang may nửa đêm Phi Tuyết tỉnh lại, phát hiện anh không có ở đây thì lại khóc.. “Thế nhưng... Lâm Bình còn chưa dứt lời thì Tô Uyên đã ngắt lời anh. “Nhưng nhị cái gì, tôi đây đã không quan tâm thì anh còn xoắn xuýt cái gì nữa hả?” “Còn nữa, chuyện đêm nay anh hãy quên đi nghe chưa, không được phép nhắc lại đấy!” Ngữ điệu của Tô Uyên ngày càng lạnh lùng.
Lâm Bình nghe vậy thì mỉm cười, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít. Sau đó, thừa dịp này Lâm Bình lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Thanh: Tra một chút về nhà họ
Tô ở Tây Ninh.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lâm Bình và Tô Uyên dọn dẹp một phen, sau đó hai người cũng rất ăn ý chia ra mỗi người nằm một bên, Tô Phi Tuyết nằm ở giữa.
Chẳng biết từ khi nào, bọn họ đã quen với vị trí ngủ như thế. Sau khi tắt đèn thì toàn bộ không gian chìm trong bóng tối, trong màn đêm bỗng có một tiếng thở dài vang lên, rất có thể đây là lần cuối cùng Tô Phi Tuyết có thể nằm ngủ với “người cha” này.
Có lẽ chậm nhất là cuối tuần này, Tô Uyên nhất định phải đưa ra lựa chọn.