Chương 155: Chuyện trên thế gian này rồi sẽ hòa vào dòng sông!
Trong bóng tối, thời gian như trôi qua rất nhanh lại như trôi qua rất chậm.
Không biết qua bao lâu sau đó, một giọng nói dịu dàng dễ nghe bỗng vang lên: "Lâm Bình, anh ngủ chưa?"
Lâm Bình trả lời: "Chưa."
Nghe vậy, Tô Uyên hít một hơi thật sâu. Đột nhiên, cô nhẹ nhàng lách mình về phía Lâm Bình.
Hai người họ cách nhau một người là Tô Phi Tuyết, nương theo ánh trăng lờ mờ chiếu vào cửa sổ xuyên qua rèm cửa, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của Lâm Bình, cô nhẹ giọng nói: "Lâm Bình, nếu... nếu tôi phải dẫn Phi Tuyết đi khỏi Hải Châu, rđi đến cảng đảo gì đó, thậm chí là nước ngoài... "Anh... anh có muốn cùng tôi đi làm việc không?"
Có vẻ Tô Phi Tuyết đã không muốn rời xa người cha Lâm Bình này nữa, có những người dùng tuổi thơ để an ủi bản thân cả đời, còn có những người lại dùng cả đời để an ủi tuổi thơ.
Tô Uyên không hy vọng tuổi thơ của Tô Phi Tuyết không được trọn vẹn, Tô Uyên không hy vọng sau này có người chỉ vào Tô Phi Tuyết nói mày là một con nhà quân không có cha khiến Tô Phi Tuyết bị tổn thương, rồi khi cô bé lớn lên sẽ phải dùng thời gian cả đời để chữa trị vết thương này. Mà đương nhiên khi Tô Phi Tuyết đã chấp nhận người cha Lâm Bình này rồi thì cô bé sẽ không nhận một người nào khác làm cha nữa.
Nghe vậy, Lâm Bình hơi sững sờ.
Nếu anh chỉ là Lâm Bình thì đương nhiên là anh có thể cùng Tô Uyên đến chân trời góc biển. Nhưng, ngoài việc là Lâm Bình ra anh còn là Lâm Thanh Sơn!
Lâm Thanh Sơn nằm giữ sách trời. Không phải anh tham vọng quyền thế, mà là vai mang trọng trách "Tôi có thể cùng cô đi bất cứ chỗ nào trong nước!"
Lâm Bình cho cô một đáp án. "Cảm ơn anh!"
Tô Uyên mỉm cười một cách thản nhiên, có vẻ như trong lòng cô đã có đáp án rồi.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Lâm Bình nhận được tin của Chu Thanh. "Tô Cường khủng hoảng, nhà họ Lý muốn kết thông gia, Tô Thái Trọng đồng ý dùng hôn nhân giải quyết vấn đê!"
Nhìn thấy tin này, Lâm Bình lập tức hiểu rõ mọi chuyện,
Thì ra là thế
Lâm Bình ngẩng đầu, nhìn về phía Tây Ninh.
Giống như mắt anh có thể xuyên qua mấy trăm cây số nhìn thấy Tây Ninh, nhìn thấy nhà họ Tô, nhìn thấy nhà họ Lý. Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên sắc bén Nhà họ Tô hành động rất nhanh.
Vào chủ nhật, người nhà họ Tô gọi điện thoại cho Tô Uyên yêu cầu cô về nhà họ Tô ở Tây Ninh.
Người gọi điện thoại chính là ông cụ nhà họ Tô, Tô Thái Trọng.
Đồng thời, ông cụ cũng chỉ thị cha mẹ của Tô Uyên là Tô Hùng Cường và Trình Thục Nữ đến Hải Châu đón Tô Uyên về nhà.
Nhưng Tô Uyên từ chối
Chỉ có điều, cũng không phải là từ chối về nhà họ Tô mà là từ chối để cha mẹ đến đây đón cô về. Cô chủ động đưa Tô Phi Tuyết cùng về Tây Ninh.
Cô là người người nhà họ Tô, trong người có dòng máu nhà họ Tô đang chảy, cô không thể bỏ cha mẹ lại được, vì vậy cô phải đi về.
Nhưng cô sẽ không kết hôn. Hôn nhân của cô, cô phải tự làm chủ! Trước khi đi, Tô Uyên gửi cho Lâm Bình một tin nhắn. "Lâm Bình, nếu thật sự có một ngày để anh trở thành cha của Phi Tuyết thì anh có đồng ý không?"
Một lát sau, anh trả lời tin nhắn. "Đồng ý!"
Nhìn thấy hai chữ này, Tô Uyên không trả lời lại mà cất điện thoại đi.
Cô nở một nụ cười thản nhiên. Nếu tôi đã không ghét anh, thậm chí là có ấn tượng tốt với anh thì cho dù anh chỉ là một người bình thường, còn tôi là cô cả nhà họ Tô ở Tây Ninh. Hơn nữa, nếu tôi có thể quay lại đây cùng Phi Tuyết thì tôi sẽ nhân cơ hội này để anh trở thành người cha hợp pháp của Phi Tuyết.
Còn nếu tôi không thể quay lại, chỉ cần có câu "Đồng ý!" này của anh, tôi cũng sẽ đưa Phi Tuyết đến bên cạnh anh rồi cho anh tất cả những thứ tôi có thể cho... Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn đ*ể ủng hộ team nha !!!
Bạc đầu như mới, một thoáng như xưa!
Có những người quen biết cả đời mà giống như mới chỉ quen biết vài ngày, nhưng có những người mới quen biết vài ngày lại giống như đã quen biết cả đời!
Mà Lâm Bình chính là kiểu người thứ hai "Thanh Sơn, hai gia tộc Tô Lý đã quyết định ngày cưới là ngày mùng mười tháng sau, tròn một tháng kể từ hôm nay.
Chu Thanh báo lại.
Nghe vậy, Lâm Bình cười khẩy: "Dương lịch là ngày mùng mười tháng mười hai, âm lịch là mười lăm tháng mười một. Hợp để cưới gả, hợp tác, đúng là ngày tốt."
Nói xong một câu, bàn tay Lâm Bình nắm chặt trong không trung giống như đang bóp nát cái gì đó.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Là nhà họ Lý, một trong số những thế gia trăm năm ở Tây Ninh, đang bay vút lên sao? "Chuyện trên thế gian này rồi sẽ hòa vào dòng sông!" Lâm Bình bình tĩnh nói. "Tô Uyên, Phi Tuyết, đợi tôi!"
Sự ra đời của Phi Tuyết trong một đêm không tốt đẹp gì vào năm năm trước đã gắn chặt Tô Uyên và anh lại với nhau.
Mà nụ hôn do say rượu kích thích đêm hôm qua chính là đỉnh ước rõ ràng.
Tô Uyên là người phụ nữ của Lâm Thanh Sơn anh, sao anh có thể để Tô Uyên chịu uất ức được.
Chuyện đã đến nước này, trên thế giới ngoài Chu Thanh ra không ai biết được rằng một tháng sau Lâm Bình sẽ làm dấy lên bao nhiêu mưa gió ở Tây Ninh.
Sau đó, trong thời gian Lâm Bình ở Hải Châu gần như không có động tĩnh gì.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng trong khoảng thời gian đó vết thương của anh đã hồi phục không ít. Điều này đồng nghĩa với việc sức mạnh mà anh có thể sử dụng được càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng cũng đến thời hạn một tháng Lâm Bình và Tôn Huy Tuấn hẹn nhau.
Vẫn bạc ba nghìn năm trăm tỷ! Bây giờ đã đến lúc tỉnh toán cho rõ ràng rồi!
Chuyện ở Hải Châu cũng nên đến thời điểm kết thúc!