Chương 156: Hiệp ước với Đường Thanh Tâm
Hải Châu, quán trà Thanh Tâm! Nằm ở ngoại ô thành phố Hải Châu.
Đây là một quán trà tư nhân do Đường Thanh Tâm xây dựng và không mở cửa cho dân thường, chỉ dành cho giới thượng lưu ở Hải Châu.
Nhiều con cháu nhà giàu thường đến đây với cách nói là bồi dưỡng tình cảm nhưng thật ra họ muốn thử vận may, xem có thể gặp Đường Thanh Tâm ở đây hay không, họ muốn được nói chuyện với nữ thần vài câu
Cũng có nhiều đại gia giới kinh doanh đến đây để bàn chuyện làm ăn, hoặc đặc biệt đến đây để chăm lo việc kinh doanh của Đường Thanh Tâm, nịnh bợ trả hình.
Trước đây, mặc dù không nhiều khách nhưng dù sao vẫn có những tốp năm tốp ba. Rất thanh tịnh, nhưng chắc chắn không vắng vẻ.
Tuy nhiên, hiện tại quán trà Thanh Tâm lại trông rất trống trải, vắng vẻ khác thường.
Lúc này, Chu Thanh lái xe đưa Lâm Bình đến trước cửa quán trà xanh.
Ngay lập tức, tầm mắt của Lâm Bình rơi vào những viên gạch xanh, ngói xanh, sắc xanh tràn trề rất giống một khu vườn cổ.
Nơi này khiến cho người ta không nén nổi tâm tình sảng khoái và thư thái. “Tôi phải nói rằng khẩu vị của Đường Thanh Tâm thực sự rất tốt.”
Lâm Bình cười nhẹ nói.
Từ trước đến giờ, đối với những phương diện của Đường Thanh Tâm, chẳng hạn như sắc đẹp, hình thể, hương vị và thậm chí cả trí tuệ, Lâm Bình luôn luôn sẵn lòng khen ngợi không tiếc lời.
Mà anh, sở dĩ đến đây là vì lời mời của Tôn Huy Tuấn và Đường Thanh Tâm.
Vào khoảng thời gian tháng Giêng, khi Lâm Bình đang chuẩn bị tính toán sổ sách thu nhập thì Tôn Huy Tuấn đã chủ động đề cập, mời anh tụ tập tại quán trà Thanh Tâm để bàn về việc đánh cược bảy trăm tỷ.
Nghe vậy, Lâm Bình không chút do dự mà đồng ý. “Thanh Sơn, nơi này có sát khí!”
Diệp Thành là người hay đi theo Lâm Bình, lần này cũng đang đi cùng anh.
Sau khi đến đây, Diệp Thành khẽ nhíu mày, toàn thân không khỏi rơi vào trạng thái hơi căng thẳng. Đây là phản ứng bản năng mà anh ta đã tu luyện nhiều năm, sau khi cảm nhận được sát khí và nguy hiểm thì sẽ trở nên như vậy.
Mà vào lúc này, cảm giác ấy lại vô cùng mãnh liệt. “Không sao!”
Lâm Bình bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Chu Thanh cũng rất bình tĩnh.
Nhìn thấy hai người như vậy, Diệp Thành cũng hơi an tâm. Mọi cử động của Đường Thanh Tâm không thể che giấu khỏi ánh mắt của Thanh Sơn, anh làm sao có thể không biết rằng nơi này rất nguy hiểm được chứ.
Nếu Thanh Sơn đã dám tay không mà đến thì anh chắc chắn đã nắm chắc mười phần, với sức mạnh của Thanh Sơn thì tại sao anh ta còn phải lo lắng về những chuyện dư thừa này?
Dù biết như vậy nhưng Diệp Thành vẫn rất cẩn thận và cảnh giác.
Dù Lâm Bình đến quán trà Thanh Tâm không hề báo trước nhưng ngay lập tức đã có một thiếu nữ dáng vẻ thướt tha bước ra khỏi quán trà nghênh đón anh. "Anh Bình, mời đi theo tôi..."
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, thiếu nữ kính cần làm động tác xin mời. Lâm Bình không chút do dự gật đầu với thiếu nữ, bước vào quán trà.
Bên trong quán trà tạo cho người khác cảm giác rất thanh tịnh, có những lối đi quanh co và những cây cầu nhỏ chảy nước róc rách.
Không lâu sau, Lâm Bình đã được thiếu nữ đưa đến bên cạnh một hồ nước nhân tạo.
Ở giữa hồ, có một đình nghỉ mát. Bên trong đình được bố trí một bàn trà gỗ hình tròn cổ kính. Cạnh bàn trà, có một nam một nữ đang ngồi.
Dĩ nhiên đó là Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn, mà đẳng sau hai người họ còn có một ông già với dáng vẻ khá xấu xí. "Anh thật sự dám đến à? Anh không sợ nếu anh đã đến thì không thể quay trở về được sao?"
Trong đình, khi thấy Lâm Bình đến thì Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn cùng nhau đứng dậy chào đón. Không biết có phải do cuộc hẹn ngày hôm nay hay không mà lúc này Đường Thanh Tâm đang mặc một chiếc sườn xám màu lục lam cổ điển, có độ lồi độ lõm, thể hiện một cách hoàn hảo những ưu điểm trên thân thể phụ nữ.
Cực kỳ động lòng người.
Tuy nhiên, giọng điệu lại hơi lạnh lùng. “Thiếu nợ phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên, tôi đến thu tiền, tại sao không dám đến?”
Lâm Bình cười thầm.
Nói xong, anh không những không có một chút rụt rè mà còn trực tiếp bước lên, dọc theo con đường lát đá xanh trong hồ đi về phía đình nghỉ mát. “Thu tiền?” Tôn Huy Tuấn chế nhạo: “Tôi đã nói nếu cậu có thể cầm đến đây ba trăm năm mươi tỷ thì tôi sẽ đưa cho cậu gấp đôi, nhưng ba trăm năm mươi tỷ mà cậu cũng không bỏ ra mà còn giả dạng nghiêm chỉnh tới đây thu tiền, cậu đang nằm mơ đó à?" "Nói như vậy là anh muốn quỵt nợ sao?" ТrцуeлАРР.cоm trang we*b cập nhật nhanh nhất
Đi đến trong đình, Lâm Bình nhìn về phía Tôn Huy Tuấn rồi nở một nụ cười khó đoán.
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Bình như vậy, trong lòng Tôn Huy Tuấn hơi căng thẳng, sự sợ hãi vụt qua trong nháy mắt. Những thủ đoạn của Lâm Bình, anh ta vẫn còn khắc sâu trong đầu.
Thậm chí bây giờ, Đường Du Giang vẫn đang nằm trong bệnh viện, không cách nào rời khỏi giường được.
Nhưng ngay lập tức, Tôn Huy Tuấn nhớ ra hôm nay là sân nhà của bọn họ, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ càng rồi, anh ta có lòng tin tuyệt đối nên tỏ ra không sợ
Lâm Bình.
Lúc này, Tôn Huy Tuấn lại chế nhạo: “Vậy thì sao?" Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lâm Bình ra vẻ khiêu khích. "Trời đã đổ mưa, mẹ phải lấy chồng, có người muốn chết, không cách nào khác. Vậy thì tôi chỉ có thể bất đắc dĩ mà tiền anh lên đường thôi!"
Lâm Bình nói một cách bình tĩnh, anh đối với sự liều lĩnh quỵt nợ của Tôn Huy Tuấn cũng không có gì ngạc nhiên. "Lâm Bình, anh quá kiêu ngạo rồi đấy."
Lúc này, Đường Thanh Tâm ở bên khẽ mấp máy mỗi đỏ mọng, thản nhiên nói. "Đương nhiên, cũng có thể nói là anh quá tự phụ"
Đường Thanh Tâm lại nói thêm. "Năm năm trước anh là như vậy, năm năm sau anh vẫn là như vậy, điểm này không hề thay đổi."
Đường Thanh Tâm cho rằng cô ta rất hiểu rõ Lâm Bình, vì vậy cô ta cá rằng hôm nay anh sẽ đến cuộc hẹn.
Quả nhiên, cô ta đã đúng. Kẻ tài cao, gan cũng lớn
Võ nghệ của Lâm Bình rất siêu việt nên anh không có gì phải sợ hãi. Vì vậy, Lâm Bình nhất định sẽ bị lừa! “Cô sai rồi.”
Lâm Bình nhìn bộ sườn xám màu lục lam, lộ ra đường nét hoàn mỹ, tinh xảo trông có phần quyến rũ của Đường Thanh Tâm thì bèn nhàn nhạt nói: “Tự tin khác với tự phụ” "Ha." Đường Thanh Tâm tỏ vẻ chế nhạo. “Có lẽ là vậy đi, nhưng kết quả vẫn luôn như thế. “Anh có tin không, hiện tại chỉ cần tôi ra lệnh thì anh sẽ chết không có chỗ chôn đấy?"