Chương 157: Cái bẫy chết người do Đường Thanh Tâm bố trí
Nghe vậy, Lâm Bình chẳng mảy may dao động. Thay vào đó anh lại tìm một chỗ và ngồi xuống. Sau đó, anh đưa tay cầm tách trà tinh xảo đặt ở trước chỗ ngồi lúc đầu của Đường Thanh Tâm.
Tách trà vẫn còn một nửa, còn hơi âm ẩm. Lâm Bình đưa tách trà lên mũi ngửi một lát. “Đại Hồng Bào thượng hạng, loại trà này cũng không
Hỏi một đằng, Lâm Bình lại trả lời một nẻo. tệ." “Một nơi tao nhã như thế này thật sự khiến lòng người vui tươi thanh thản, cảnh vật xung quanh cũng rất tốt”
Sau đó, anh mới ngước mắt lên nhìn Đường Thanh Tâm, nhàn nhạt nói: “Sườn xám màu xanh, vừa thanh lịch lại vừa yêu kiều, dáng người lại càng không tệ.
Nghe vậy, sắc mặt Đường Thanh Tâm hơi thay đổi, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng hơn. Lâm Bình khen cô ta có một thân hình đẹp khiến cô ta không khỏi nhớ đến chuyện đêm đó, cô ta bị anh cởi áo choàng tắm trước chiếc cửa sổ kiểu Pháp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Bình được nhìn thấy một cảnh tượng đẹp để như vậy. “Không tệ, không tệ, thật sự không tệ.” Lâm Bình nói liền ba chữ “không tệ”
Sau đó, anh lại nói với vẻ thương tiếc: “Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay phải đổ máu ở nơi này, phá hoại một phong cảnh lịch sự tao nhã.
Đường Thanh Tâm cười lạnh, đáp: “Xem ra anh cũng rất tự mình biết mình đấy!”
Lâm Bình lắc đầu: “Cô sẽ không hiểu thứ mình phải đối mặt là gì đâu, cho nên tôi tha thứ cho sự nông cạn của cô." “Vậy sao?”
Khuôn mặt của Đường Thanh Tâm lại lộ ra vẻ lạnh lùng đến ghê người một lần nữa. “Lâm Bình, tôi biết anh rất có bản lĩnh nhưng như người ta thường nói hai đấm khó địch lại bốn tay. Anh cảm thấy hôm nay anh vẫn có thể rời khỏi chỗ này ư?”
Đường Thanh Tâm vừa dứt lời, một tiếng búng tay đã ngay lập tức vang lên!
Tách! Tách! Tách!
Ngay sau đó, vô số người đàn ông có thân hình tráng kiện mặc đồ đen lao ra từ bốn phương tám hướng, khí thế dũng mãnh hung tợn.
Chi chít chi chít.
Nhìn sơ qua thôi ít cũng phải có đến một hai trăm người, mỗi người đều cầm một loại vũ khí trong tay. “Tôi đã bố trí đủ hai trăm người ở xung quanh đây, tất cả họ đều là những người giỏi nhất, lão luyện nhất trong giới giang hồ. Mỗi một người đều có thể một chọi ba, hoặc một đánh năm. “Đúng là anh biết đánh nhau nhưng anh có thể đánh lại nhiều người như vậy không?” Đường Thanh Tâm lại cười khẩy. “Hai trăm người giỏi nhất ư?” Lâm Bình nhìn một quanh một vòng rồi lắc đầu, thản nhiên đáp: "Không đủ, thậm chí hai trăm người này cộng lại cũng không chặn được Diệp Thành...
Tất nhiên, Lâm Bình nói là không chặn được. Diệp Thành đã muốn đi thì hai trăm người này cũng không thể chặn anh ta lại được, nhưng nếu liều chết thì dựa vào thực lực của Diệp Thành hôm nay, đám người này vẫn có thể khiến anh ta bị hao mòn thể lực đến chết. Chỉ có điều, hai trăm người ưu tú nhất này cũng phải có hơn một nửa bỏ mạng.
Đây là sức mạnh của một người lính từng thuộc chiến đội lính đặc chủng Thần Long, cũng là sức mạnh nội lực của một người học võ.
Đôi đồng tử của Đường Thanh Tâm hơi co lại. Nhưng ngay sau đó, khóe miệng cô lại lộ ra một nụ cười. Cô ta thật sự không trông chờ vào việc chỉ dựa vào hai trăm người này là có thể giết được Lâm Bình. Hai trăm người này được bố trí canh phòng ở xung quanh, nhiều lắm cũng chỉ là để đề phòng Lâm Bình tháo chạy. “Vậy bây giờ thì sao?”
Đường Thanh Tâm lại búng tay một cái.
Đám người áo đen đứng ở bốn phương tám hướng lập tức tách ra thành tám con đường. Sau đó, có tám bóng người lần lượt xuất hiện, có người phương Đông cũng có người phương Tây.
Nhưng có một điểm khác biệt là họ không phải là những người có khí thế dũng mãnh, mà trên người họ lại tỏa ra tà khí dày đặc. Vừa nhìn đã biết, đảm người này đã từng giết rất nhiều người, thậm chí có những kẻ càng giống như đã từng lăn lộn trong đám người chết trên chiến trường. “Ngô Vân Thái, người Thanh Bình, là nhà vô địch đấu quyền ngầm, lập kỷ lục thắng ba mươi sáu trận liên tiếp trong lịch sử. Từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào sống sót sau những cú đấm của anh ta, thực lực không hề thua kém Diệp Thành...
Đường Thanh Tâm chỉ vào một người đàn ông cường tráng cơ bắp cuồn cuộn, cao một mét chín với nụ cười độc ác trên khuôn mặt.
Sau đó cô ta nhìn Lâm Bình, cười cười nói với anh: “Hudson, người đứng đầu trong đám lính đánh thuê, đã có vô số người chết trong tay anh ta, thực lực của anh ta cũng không xếp sau Diệp Thành... “Viên Bảo Minh, người của vùng Sơn Trà, luôn là lính đánh thuê hoạt động sôi nổi nhất trên chiến trường Trung Đông. Thông thạo súng ống và đánh cận chiến...
Theo lời giới thiệu của Đường Thanh Tâm, lai lịch của tám người này đều rất phi phàm. Tám người này đều có chung một đặc điểm, đó là thực lực của bọn họ đều không thua kém Diệp Thành.
Những lời Đường Thanh Tâm nói đều có ẩn ý.
Diệp Thành có thể đấu với một trong số họ, nhưng bảy người còn lại phải làm thế nào đây?
Ánh mắt của Lâm Bình quét qua tám người kia, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Chỉ dựa vào bọn họ thôi sao? Vẫn chưa đủ đâu!” “Vẫn chưa đủ? Anh lấy đâu ra tự tin mà nói vậy?”
Đường Thanh Tâm cười khẩy, nhưng đồng tử trong mắt cô ta lại lần nữa hơi co lại.
Nếu Lâm Bình đã nói như thế, vậy chắc hẳn đúng là như vậy rồi. “Tám người này hợp lại, cho dù có tăng lên gấp đôi cũng không phải đối thủ của Chu Thanh.” Lâm Bình nhàn nhạt nói. “Chu Thanh?” Đồng tử Đường Thanh Tâm đột nhiên có rút lại.
Cô ta biết Chu Thanh là ai, người này luôn ở bên cạnh Lâm Bình, thậm chí xét về dáng người hay nhan sắc cô ấy cũng không thua kém Đường Thanh Tâm, là người đẹp chân dài có dáng vẻ hiện ngang.
Vậy Chu Thanh đó không phải là người phụ nữ của
Lâm Bình sao?
Cô ấy cũng biết đánh nhau à?
Theo những gì Lâm Bình nói thì mười sáu Diệp Thành cộng lại cũng không phải là đối thủ của Chu Thanh?
Chỉ có điều, sốc thì sốc nhưng Đường Thanh Tâm vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại. Bất luận điều Lâm Bình nói là sự thật hay anh chỉ đang giả vờ phô trương thanh thế cũng đều không quan trọng. Bởi vì hôm nay cô ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sao có thể chỉ có chút thủ đoạn này được “Ông Sinh, hôm nay sợ là phải phiền ông ra tay rồi!” Ủng hộ team chúng mình bằng c*ách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Đường Thanh Tâm lập tức hơi cúi người xuống, cung kính nói với một ông già có vẻ ngoài xấu đến ma chê quỷ hờn luôn đứng sau bọn họ.
Ông già đó thấy vậy liền gật đầu “Vậy thì phải mời hai vị rời khỏi nơi này trước để tránh việc bị ngộ thương. "Lão già đây xin đắc tội!”
Ông già đó nói rồi vươn hai tay ra, đặt lên vai Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn, giây tiếp theo cả ba người họ cùng nhảy lên.
Chỗ này cách bờ phải gần chục mét nhưng ông già kia chỉ nhảy một bước đã đưa với hai người Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn băng qua hồ nước, đáp xuống bờ bên kia một cách vững vàng.
Vèo vèo!
Toàn bộ người ở xung quanh đều lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Ngay cả đồng tử trong mắt những người lính đánh thuê lão luyện nhất được Đường Thanh Tâm dùng một số tiền lớn để mời đến đây cũng co rút lại. Mà rõ ràng là Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn đều đã từng thấy bản lĩnh của ông già kia nên vẻ mặt của họ không có quá nhiều kinh ngạc, nhưng họ vẫn bị sốc. Đồng thời cũng là sự vui mừng khó có thể che giấu
Có ông Sinh ở đây, dù Lâm Bình có lợi hại đến đâu cũng không thể là đối thủ của ông ta được.
Sau khi đưa Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn quay lại bờ, ông già đó không hề dừng lại mà trực tiếp quay lại. Tuy nhiên, lần này ông ta không nhảy vọt lên nữa mà lại đạp sóng băng qua. Ông ta tiến lên một bước, đạp lên mặt hồ ba bước liên tiếp, tạo nên ba đợt bọt sóng cực lớn.
Trước khi đám đông kịp phản ứng lại, ông già đó đã đứng ở bên kia bờ. “Lão đây là Tiêu Thiên Sinh của phái Bát Quái, hôm nay được cô Thanh Tâm mời tới đây để lấy mạng cậu!” “Cậu muốn tự sát hay để tôi ra tay?” Tiêu Thiên Sinh thản nhiên nói với Lâm Bình. “Phải Bát Quái?” Nghe vậy, khóe miệng Lâm Bình bất giác nhếch lên nở một nụ cười nhạt: "Trưởng môn của phái Bát Quái là Mạc Dương Phong, ông là ai?" “Tên của sư huynh là thứ cậu có thể gọi một cách tùy tiền như vậy sao?" Sắc mặt Tiêu Thiên Sinh lập tức trở nên lạnh lùng.
Thời nay, bất kỳ bậc thầy võ thuật nào cũng là những nhân vật trong thần thoại. Sự tồn tại của họ cũng giống như lông phượng và sừng lần, vô cùng hiếm có, được người đời tôn kính. Ai lại dám gọi thẳng tên như vậy chứ? "Ha... Lâm Bình cười lạnh một tiếng, nhìn Tiêu Thiên Sinh rồi nói: “Cho dù sư huynh Mạc Dương Phong của ông có đến đây cũng không dám càn rỡ trước mặt tôi, huống chi là ông!”
Lâm Bình vừa dứt lời, trong mắt Đường Thanh Tâm và những người khác, ngay cả Tiêu Thiên Sinh là người vừa mới nhảy một phát cách xa mười mét, rồi lại đạp sóng mà đi, có tài năng như bậc thần tiên đều đột nhiên cứng người, dường như ông ta đã cảm nhận được uy thế của Thái Sơn áp đỉnh.
Mặt đất dưới chân ông ta lập tức chìm xuống một nửa, vỡ ta ra tạo thành những vết nứt như mạng lưới.
Còn Tiêu Thiên Sinh, trong ánh mắt mong đợi của Đường Thanh Tâm và những người khác lại không tự chủ được mà bất giác quỳ xuống, trái ngược hẳn với dáng vẻ đạo mạo khi nãy.