Chương 159: Tôi không giết anh, nhưng anh sẽ chết
Hàm răng Đường Thanh Tâm cắn chặt, mặt lạnh như tờ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Bình. “Thanh Tâm, làm... làm sao bây giờ?”
Ngay lập tức, Tôn Huy Tuấn ở bên cạnh bị dọa đến mức hai chân phải run rẩy.
Trên gương mặt đầu còn dáng vẻ nho nhã luôn thấy như trước kia nữa.
Thế nhưng ngay cả Tiêu Thiên Sinh, người vốn ở trong mắt anh ta đã giống như một thần thoại, siêu cấp cao thủ ở trước mặt Lâm Bình lại chỉ có thể dập đầu cầu xin tha thứ.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tôn Huy Tuấn. Hơn nữa, anh ta so với Đường Thanh Tâm còn càng thấp thỏm, không yên tâm hơn. Bởi vì nói đúng ra, hôm nay anh ta chính là người hẹn Lâm Bình ra, mà Lâm Bình cũng là tới thu nợ anh ta.
Nhưng mà đừng nói là bảy trăm tỷ, kể cả ba trăm năm mươi tỷ thì anh ta cũng không thể lấy ra được. Sau khi một loạt sóng gió qua đi, hiện giờ cho dù bán cả tập đoàn Tôn Kiến đi thì cùng lắm cũng chỉ được mấy trăm triệu mà thôi.
Đối với lời nói của Tôn Huy Tuấn, Đường Thanh Tâm vẫn chưa đáp lại. Cô ta chỉ giơ chân lên rồi bước về phía trước hai bước về phía bờ hồ.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm cho tà váy được xẻ của chiếc xường xám cô ta đang mặc hơi hơi đong đưa. Bên dưới tà váy, một đôi chân thon dài, thẳng tắp, trắng như tuyết như ẩn như hiện, câu dẫn lòng người.
Chẳng qua, giờ đây ở trong khoảng không của quán trà Thanh Tâm, hơn hai trăm người đàn ông, không một ai có tâm tư đi thưởng thức dáng dấp khuynh nước khuynh thành của Đường Thanh Tâm nữa. Tất cả đều đứng nghiêm ở bên bờ hồ.
Đường Thanh Tầm nhìn thẳng vào hướng Lâm Bình: "Lâm Bình, anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai không?"
Đường Thanh Tâm thực sự nghiêm túc hỏi, Lâm Bình từng nói sẽ cho cô ta ba cơ hội. Mà đây chính là cơ hội lần thứ ba rồi.
Có thể nói là cô ta đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng, tầng tầng lớp lớp các chiêu thức. Nếu là những người khác thì cho dù là tướng tá quân đội khi đến đây, thậm chí không cần cô ta phải khởi động chiêu trọng sát thứ ba, cũng không cần phiền tới Tiêu Thiên Sinh phải ra tay chắc chắn sẽ chết ở đây.
Nhưng mà... Lâm Bình đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Đến ngay cả người thần thông quảng đại ở trong mắt cô ta là Tiêu Thiên Sinh cũng chỉ có thể cúi đầu khuất phục, dập đầu xin tha. Đây không phải là Lâm Bình Thần mà cô ta biết. "Tôi là ai?" Lâm Bình cười khẽ, lắc đầu: "Cô không đủ tư cách để được biết!" “Ồ." Đường Thanh Tâm cũng khẽ cười một tiếng. Ánh mắt cũng khể thay đổi. “Ân oán trước kia, phải như thế nào thì anh mới bằng lòng bỏ qua?”
Đường Thanh Tâm ngập ngừng hỏi. Ngay khi câu nói này phát ra, đã chứng tỏ rằng cô ta có ý muốn khuất phục. “Hôm nay tôi tới đây chỉ vì muốn thu nợ, không muốn nói những chuyện khác.
Lâm Bình thản nhiên nói.
Đôi mắt đẹp của Đường Thanh Tâm hơi hơi nhíu lại, rất cuộc phải làm như thế nào thì Lâm Bình mới chịu đồng ý với cô ta.
Cảm giác không hề biết chút gì như thế này mới càng khiến cho cô ta có cảm thiếu tự nhiên nhất. Tất cả đều tựa như mây đen che phủ, mưa gió ùn ùn kéo tới khiến cho người khác cảm thấy thấp thỏm lo âu. Nhưng mà, Đường Thanh Tâm cũng không muốn nói thêm nữa.
Cũng chẳng biết Lâm Bình đang suy nghĩ chuyện gì, khi anh ngước mắt nhìn đến Đường Thanh Tâm thì khỏe miệng lại nhếch lên, thản nhiên cười lạnh.
Sau đó, ánh mắt lại rơi xuống trên người Tôn Huy Tuấn: “Tổng giám đốc Tuấn, không biết anh đã chuẩn bị bảy trăm tỷ kia đến đâu rồi?”
Nghe thấy vậy, Tôn Huy Tuấn sửng sốt. Cuối cùng thì ánh mắt của Lâm Bình cũng chú ý đến anh ta. “Bảy trăm tỷ, tại sao cậu lại không lấy mạng tôi luôn di?"
Tôn Huy Tuấn cắn răng nói.
Nhưng những điều lo lắng đó chỉ là thừa thãi.
Hiển nhiên, Lâm Bình cũng không thèm để ý đến lời anh ta nói: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đó đều là những điều nhiên rồi. “Tất nhiên, nếu không có tiền thì cũng có thể lấy mạng để trả, xem như cân nhắc vậy!”
Lâm Bình lại thản nhiên nói.
Sau khi Tôn Huy Tuấn nghe được bốn chữ sau lấy mạng để trả”, cả người không nhịn được run bắn lên. Lâm Bình đã để cho anh ta một bóng ma tâm lý dày đặc mà không làm cách nào có thể xóa đi được.
Lúc này, Tôn Huy Tuấn chạy nhanh nhìn về phía Đường Thanh Tâm: "Thanh Tâm, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?"
Tôn Huy Tuấn dĩ nhiên là đã làm mất lòng người. “Vào thời điểm như thế này mà lại muốn dựa vào phụ nữ, đúng là đồ bỏ đi mà!”
Lâm Bình hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó sải bước từng bước.
Ở trong không trung, cả người đều là hình ảnh không rõ ràng. Anh băng qua hồ nước rộng mười mét, dừng lại ở bên bờ hồ, ngay bên cạnh Đường Thanh Tâm.
Sức mạnh bên trong phóng ra bên ngoài, bay ngang qua trời.
Đây chính là dấu hiệu của một bậc thầy đã đạt đến trình độ thượng thừa. Mà lúc này, ở bên trong hồ nước còn có Tiêu Thiên
Sinh cả một người còn đang ướt sũng chưa dám đi ra. Ông ta sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì con ngươi lại co rút một cái. Đây coi như một lần đã nghiệm chứng hoàn toàn rằng Lâm Bình đã đạt đến trình độ bậc thầy
Điểm mấu chốt là vừa rồi một tay Lâm Bình tự do, phóng khoảng, thoải mái đến cực điểm. Tốc độ anh nhanh đến mức ở trên không trung tạo ra một hình ảnh không rõ ràng. Điều này đến chính sư huynh của ông ta là chưởng môn phái Bát Quái, Mạc Dương Phong cũng không thể làm ra được.
Lúc này, trong lòng Tiêu Thiên Sinh càng thêm sợ hãi, nhưng cũng âm thầm cảm thấy thật may mắn. Thật may, thật may mà mình chưa bao giờ làm phật ý vị tồn đại phật này. Nếu không, hôm nay thật sự là dù có chết cũng không biết được mình chết như thế nào.
Tiêu Thiên Sinh hạ quyết tâm, sau này cho dù có ai đưa tiền muốn ông ta làm việc thì ông ta cũng sẽ mặc kệ. Ông ta có cuộc sống để kiếm tiền nhưng lại không có cuộc sống để tiêu tiền, đến lúc đó ông ta sẽ đi đến đâu? Cập nhật nha*nh nhất trên Tamlinh247.vn
Sau khi chuyện này xong xuôi, tất nhiên phải trở về sơn môn chăm chỉ tu luyện nội lực, theo đuổi võ đạo, không bao giờ màng đến chuyện khác nữa.
Sau khi đáp xuống bờ hồ và ở phía sau bên cạnh Đường Thanh Tâm, Lâm Bình liếc mắt nhìn Đường Thanh Tâm, cười cười. Trong ánh mắt Lâm Bình giống như có thể nhìn thấu hết sạch vẻ châm chọc đó.
Ngay lập tức, cả cơ thể Đường Thanh Tâm đều có chút cảm giác không được tự nhiên. Cũng may Lâm Bình cũng chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác, rồi bước đi.
Anh bước từng bước một, đi tới chỗ của Tôn Huy Tuấn. “Cậu... cậu muốn làm gì?”
Tôn Huy Tuấn sợ hãi nói, kế đó anh ta bất giác muốn lùi về phía sau vài bước để kéo dài khoảng cách với Lâm Bình.
Nhưng mà vào thời điểm Tôn Huy Tuấn muốn di chuyển, anh ta mới phát hiện ra đôi chân của anh ta hình như không còn chịu sự điều khiển như bình thường của anh ta nữa.
Hai chân như nhũn ra, không còn chút sức lực nào cả. “Đừng lo lắng, hôm nay tôi sẽ không chạm vào một cọng lông nào của anh đầu. Trên gương mặt Lâm Bình hiện lên vẻ tươi cười cân nhắc.
Tôn Huy Tuấn nghe thấy vậy tuy rằng sững sờ, nhưng trong lòng vẫn không kìm được nhẹ nhõm, thở dài một hơi. Tuy rằng Lâm Bình khiến cho anh ta thấy sợ hãi, nhưng... dường như Lâm Bình chưa bao giờ nuốt lời cả, luôn luôn là kiểu người nói được thì cũng làm được.
Tuy nhiên, đúng lúc Tôn Huy Tuấn vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn đang định hỏi Lâm Bình muốn như thế nào mới đồng ý buông tha cho anh ta, anh ta sẽ sẵn sàng lấy ra một nửa tài sản của tập đoàn Tôn Kiến để đền bù, đổi lại tương lai cả hai sẽ không còn dính líu đến nhau, bất kể là khi nào thì mỗi người cũng nên có một cuộc sống yên ổn.
Thì chính câu tiếp theo của Lâm Bình lại ngay lập tức làm cho anh ta như dại ra. “Chỉ có điều, hôm nay anh vẫn sẽ chết.”
Lúc đó, Tôn Huy Tuấn cảm giác được cả da đầu cũng run lên. “Vì sao?”
Con người Tôn Huy Tuấn trừng lớn, không phải Lâm Bình đã nói là hôm nay sẽ không động vào một cọng lông nào của anh ta hay sao?
Chẳng lẽ, anh lại thay đổi ý định rồi?
Nhưng mà... trả lời lại câu hỏi của anh ta không phải là Lâm Bình.
Mà là... "Đoàng!
Một tiếng vang nặng nề vang lên từ hướng quán trà Thanh Tâm, âm thanh trầm thấp có lực.
Đây là tiếng súng có gắn ống giảm thanh?
Tôn Huy Tuấn sửng sốt, Đường Thanh Tâm không hề nói là có cả những tay súng bắn tỉa đang mai phục. Nhưng bây giờ tiếng súng lại vang lên, hơn nữa còn không chỉ là một tiếng. “Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Liên tiếp ba tiếng liền.
Dường như là đồng thờ vang lên cùng một lúc.
Bốn viên đạn của súng bắn tỉa có thể xuyên thủng các tấm thép và vách tường, từ bốn hướng cùng một lúc được bắn tới!