Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 160: Bách phát bách trúng mà trăm phát lại chẳng trúng phát nào?

Ngay lúc này, máu me đã văng tung toé. Nhìn thấy vậy, cuối cùng Đường Thanh Tâm thở dài thườn thượt.

Để đối phó với Lâm Bình, lần này thật sự cô ta đã chuẩn bị bốn chiến lược giết người rất kinh khủng.

Bốn phía đông tây nam bắc ở trong quán trà Thanh Tâm còn được bố trí bốn tên xạ thủ để phục kích. Đó là những xạ thủ mà Đường Thanh Tâm đã phải bỏ ra rất nhiều tiền cho một tổ chức sát thủ mang tầm cỡ quốc tế tên là "Hồng Diệp" để mời đến đây.

Đây mới thực sự là những xạ thủ then chốt của cô ta, đến ngay cả Tôn Huy Tuấn mà cô ta cũng không hề nói cho anh ta biết.

Kể từ lúc mà Lâm Bình đưa cho cô ta cây bút ghi âm đó, cô ta đã nghe được đoạn nói chuyện của Tôn Huy Tuấn: "Lâm Bình, tất cả mọi chuyện đều là do Đường Thanh Tâm sai khiến, không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ là nghe chỉ thị của cô ta rồi làm theo thôi. Nếu như cậu thả tôi đi thì sau này nếu cậu muốn đối phó với Đường Thanh Tâm, tôi sẽ có những sự giúp ích rất lớn đó, Đường Thanh Tâm rất tin tưởng ở tôi, thế nên tôi có thể giúp cậu báo thù cô ta!"

Kể từ đó, Đường Thanh Tâm đã không còn tin tưởng

Tôn Huy Tuấn như trước kia nữa. Trong lòng cô ta cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình mà thôi. Thế nhưng, chỉ một lúc sau hai con người của Đường Thanh Tâm bỗng nhiên trợn tròn lên, khuôn mặt của cô ta cứng đờ lại.

Chỉ nhìn thấy tiếng súng nổ lên, máu me bắn ra tung toé đỏ cả một vùng.

Rõ ràng là cô ta đã nhìn thấy những viên đạn bay ra để đánh úp và đã bắn trúng Lâm Bình. Thậm chí còn nhìn thấy máu me đã văng ra tung toé nữa. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên bóng hình của Lâm Bình đã biến mất không còn một dấu vết.

Thì ra người ban nãy bị những viên đạn đánh úp kia bắn trúng chỉ là một ảo ảnh quang học của Lâm Bình mà thôi.

Còn Tôn Huy Tuấn sau khi bị Lâm Bình chặn lại thì anh ta lại trợn to cặp mắt của mình lên, khuôn mặt tỏ vẻ không dám tin vào mắt mình. Lúc này, trên ngực của anh ta là một vùng đẫm máu. "Tại... tại sao chứ?" "Tôi... tôi không muốn chết đâu!"

Tôn Huy Tuấn lẩm bẩm nói.

Trong đôi mắt của anh ta đã dần dần mất đi ý thức, sau đó cả người anh ta cứ thế nghiêng ngả rồi ngã huỵch xuống phía sau. "Tôn Huy Tuấn."

Trong khoảnh khắc đó, giọng nói của Đường Thanh Tâm vang lên dường như hơi run rẩy.

Cô ta... tuy rằng trong lòng cô ta đã có sự đề phòng đối với Tôn Huy Tuấn, thế nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ phải xử lý Tôn Huy Tuấn như thế nào...

Vốn dĩ cô ta định âm thầm nổ súng trong lúc Tôn Huy Tuấn đi về phía của Lâm Bình hoàn toàn là bởi vì trong lúc đó, Tôn Huy Tuấn đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Lâm Bình. Đó sẽ là khoảng thời gian thích hợp nhất để nổ súng đánh úp, như vậy thì Lâm Bình sẽ không thể nào trốn thoát được.

Tuy rằng Đường Thanh Tâm không hề nghĩ rằng Lâm Bình sẽ trốn khỏi được sự đánh úp của các tay sát thủ khét tiếng của tổ chức "Hồng Diệp", thế nhưng Đường Thanh Tâm đã cố gắng hết sức để không xảy ra bất cứ sự sai sót nào, cuối cùng thì điều bất ngờ mà Lâm Bình đem đến quả thực là ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Nhưng mà...

Đường Thanh Tâm nghiến răng ken két, rõ ràng là đã bắn trúng người của Lâm Bình rồi mà, nhưng tại sao Lâm Bình lại biến mất và tránh khỏi được những viên đạn đó chú?

Tại sao chứ? "Đường Thanh Tâm, tự tay giết anh họ của mình, cảm giác của cô thế nào?"

Đột nhiên trong lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên bên tại của Đường Thanh Tâm. "Anh. "

Đường Thanh Tâm quay phắt người lại, cô ta chỉ nhìn thấy Lâm Bình, bỗng nhiên anh xuất hiện phía sau lưng cô ta không biết kể từ lúc nào nữa.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Đường Thanh Tâm lạnh toát và cứng đờ lại, cô ta chỉ còn biết cắn chặt hàm răng của mình. Thế nhưng, trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nếu như Lâm Bình thật sự ra tay với cô ta thì chắc chắn lúc này cô ta sẽ bị tóm gọn trong nháy mắt. "Sao đây? Sợ tôi sẽ giết cô à?"

Lâm Bình nở nụ cười nhẹ nhàng. "Theo như lời của anh nói, để có thể đối phó được anh thì ít nhất phải mời đến sát thủ tầm cỡ quốc tế, vì vậy trong quán trà Thanh Tâm đã được mai phục bởi những tay sát thủ khét tiếng nhất của Hồng Diệp, cho dù anh có thoát đạn được một lần đi chăng nữa thì không lẽ lần nào anh cũng có thể thoát được hay sao." "Cả hai trăm tay súng xịn của giang hồ cùng với các quyền vương, binh vương liên kết lại với nhau, chỉ cần họ đứng thôi cũng đã đủ khiến anh bị mắc kẹt ở bên trong rồi, không còn chỗ cho anh chạy thoát để xem anh làm cách nào để né đạn nữa đây?" "Nếu anh dám đụng đến một sợi lông trên người tôi thì hôm nay anh có tin tôi sẽ khiến cho anh không thể bước ra khỏi đây không?"

Đường Thanh Tâm nói với giọng đầy lạnh lùng.

Lâm Bình có thể thoát khỏi đạn dược lại còn là đạn đánh úp nữa cơ, có thể nói đây là một chuyện vô cùng kì lạ mới nghe và mới thấy lần lần đầu, cứ như là một câu chuyện ly kì bí ẩn vậy.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy hai người như Lâm Bình và Tiêu Thiên Sinh thể hiện ra những năng lực khác với người thường thì Đường Thanh Tâm cũng không cảm thấy ngạc nhiên hay sợ hãi quá mức.

Thế nhưng, theo như lời của cô ta nói thì cô ta không tin rằng Lâm Bình có thể tránh khỏi đạn của cô ta như thế mãi được.

Cô ta đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn cho bốn tên sát thủ mà cô ta mời đến, những người này đều là những người xếp thứ hạng cao trong bảng xếp hạng sát thủ của tổ chức Hồng Diệp.

Điều quan trọng là bốn người này có thể liên kết lại với nhau tiến hành tấn công theo hình thức bão hòa đến cực điểm. Đó cũng là lý do mà bốn người họ đã được bố trí ẩn nấp ở bốn phía đông tây nam bắc, đến lúc đó bốn người họ sẽ ngầm ra ám thị và phối hợp lại với nhau, sẽ có thể chặn bít bất cứ lối thoát nào của Lâm Bình.

Cho dù tốc độ của anh có nhanh hơn, khả năng có tốt hơn đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ có một viên đạn bắn trúng anh thôi.

Đây cũng chính là một đặc điểm nổi trội của tổ chức sát thủ Hồng Diệp.

Nghe thấy cô ta nói vậy, Lâm Bình khẽ lắc đầu rồi nhìn vào Đường Thanh Tâm, trong ánh mắt của anh để lộ ra một vẻ thương cảm cho cô ta: "Đường Thanh Tâm, cô không phải là người học võ nên cô sẽ không bao giờ hiểu được khả năng của tôi đâu." "Cô thấy đó, Tiêu Thiên Sinh ông ta hiểu rất rõ về việc làm thế nào để thể hiện tôn sư trọng đạo? Cho nên ông ta đã không còn dám có những suy nghĩ bất kính với tôi dù chỉ là một chút." "Còn nữa, sát thủ của Hồng Diệp đều là những người có tiếng trên thế giới, điều này không hề sai. Nếu như kêu Tiêu Thiên Sinh đến đây để đấu trực diện với bốn sát thủ đã được huấn luyện bài bản này của Hồng Diệp, có lẽ ông ta sẽ không sợ hãi nhưng nếu như người của Hồng Diệp đã được phục kích khắp nơi và lén lút bắn súng ra thì cho dù là Tiêu Thiên Sinh đi nữa thì e rằng cũng sẽ có nguy hiểm về tính mạng. Tuy nhiên, với tôi thì là một chuyện khác." "Cô có biết không, một số việc làm của Hồng Diệp đã vượt quá giới hạn, mùa hè năm ngoái tôi đã lần lượt giết chết ba trong số năm nhân vật đứng đầu tổ chức của bọn họ, nói gì là mấy bọn tép riu này." Cập nhậ*t nhanh nhất trên Tamlinh247.vn

Nghe thấy vậy, đôi mắt đẹp đẽ của Đường Thanh Tâm bỗng nhiên tỏ ra ngập ngừng. Nếu như những lời mà Lâm Bình nói đều là sự thật thì sao đây?

Vậy rốt cuộc thân phận của anh là gì?

Thế nhưng ván đã đóng vào thuyền rồi, không thể dừng lại được nữa. Ngày hôm nay nếu như Lâm Bình không chết thì chắc chắn đó sẽ là một cơn ác mộng lớn trong tương lai của cô ta.

Nhưng mà cũng không phải tương lai. Hiện tại ngay bây giờ Lâm Bình cũng chính là ác mộng rồi, cứ như một đám mây đen tăm tối che lấp lấy đỉnh núi khiến cô ta cảm thấy vô cùng nghẹt thở.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã khiến danh tiếng của cô ta ở Hải Châu càng lúc càng thảm bại hơn nữa. Khiến cho tình hình của tập đoàn trở nên bấp bênh không ổn định, nhân viên hỗn loạn, các dự án bị đình trệ lại, định giá càng lúc càng tuột dốc, thu nhập cũng càng ngày càng tệ hại.

Lúc đó, Đường Thanh Tâm giơ tay ra chỉ thị thêm một lần nữa, nhận được lệnh, các sát thủ Hồng Diệp lại thêm một lần nữa nổ súng lên.

Trong khoảnh khắc đó, Đường Thanh Tâm cũng vô cùng quả quyết. Cho dù cô ta và Lâm Bình đang đứng đối diện nhau và ở một khoảng cách rất gần, rất có thể sẽ gây tổn hại đến cô ta. Thế nhưng cô ta vẫn ra lệnh nổ súng, điều đó thể hiện được rất rõ tính quyết đoán hơn người của cô ta. "Có quyết đoán đó, nhưng rất tiếc lại ngu xuẩn quá." Lâm Bình cười lạnh lùng.

Lần này, trước khi những tên sát thủ của Hồng Diệp nổ súng thì toàn thân của Lâm Bình đã có sự chuyển động.

Trên không trung lại bắt đầu xuất hiện vô vàn những ảo ảnh. Chỉ sau vài cú nhảy vọt, cuối cùng một chân anh đạp lên bức tường bao xung quanh được xây bằng gạch xanh, sau đó toàn thân anh bỗng nhiên bay vút lên không trung rồi lại đáp xuống nóc của một căn nhà ngay bên cạnh quán trà Thanh Tâm. "Pång pång pång."

Có vài tiếng súng đã vang lên nhưng không có viên nào bắn trúng Lâm Bình cả, toàn bộ đạn dược đã bắn trúng chiếc mái ngói xanh của căn nhà bên cạnh tạo nên một vùng trời đầy khói súng mịt mù.

Sau khi đám khói mù mịt ấy tan ra thì bỗng có một thi thể từ trên nóc nhà rơi xuống rồi đập vào những đám trúc xanh được trồng ở phía dưới.

Đôi mắt của Đường Thanh Tâm bỗng nhiên nhíu lại.

Bốn tên sát thủ của Hồng Diệp ẩn nấp ở góc nào bên trong của quán trà cô ta cũng không hề hay biết. Cô ta chỉ biết rằng chỉ cần cô ta ra lệnh thì những tên sát thủ đó sẽ nhìn thấy được và ra tuân theo chỉ thị của cô ta mà thôi.

Còn Lâm Bình, chỉ trong nháy mắt mà anh đã tìm ra được một trong bốn tên đó, lại còn giết chết họ nữa chứ?

Như vậy là danh xưng sát thủ của Hồng Diệp bách phát bách trúng lại một lần nữa sơ sẩy rồi ư? Bảo bách phát bách trúng mà trăm phát lại chẳng trúng phát nào?

Nhấn Mở Bình Luận