Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 164: Phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi?

Nghe vậy, Đường Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Bình. “Trước đây tôi không hiểu tại sao Dương Thiên Long có thể thiết lập quan hệ với Chu Cường, cũng không hiểu tại sao tập đoàn Việt Huy có thể đến Hải Châu hoành hành, nhảy vào cướp mất thành phố núi Long Hoàng, nhưng bây giờ tôi đã hiểu hết rồi.” “Tất cả đều là vì anh!” “Nhìn thì có vẻ là do quan hệ giữa Dương Thiên Long và Chu Cường. Nhưng trên thực tế, nguyên nhân khiến Chu Cường đến nhúng tay vào thành phố núi Long Hoàng hoàn toàn là do anh” “Mà Tôn Huy Tuấn cho rằng anh là người của Dương Thiên Long, anh ta đã làm tôi bị lệch hướng, khiến ngay từ đầu tôi đã có những sai sót trong phán đoán của mình. Thực tế, vì anh lật đổ Lưu Trọng Hoàng, cho nên Dương Thiên Long mới có thể lên được vị trí này, và Dương Thiên Long thực chất là người của anh." “Bao gồm cả việc anh đã phế Tạ Minh Thành, nhưng cuối cùng nhà họ Tạ không động đến một sợi tóc của anh. “Anh bắn chết Lý Nguyên Tùng trước mặt Chu Kiệt mà ông ta cũng không hề gây phiền phức cho anh." “Hết thảy mọi chuyện đều là vì tất cả bọn họ đều biết thân phận của anh, đúng không?” Đường Thanh Tâm nhìn Lâm Bình, hỏi. “Đúng, mà cũng không đúng.” Lâm Bình thờ ơ đáp. Trong đám người đó duy chỉ có Chu Cường thực sự biết được thân phận của anh. Những người khác đều chỉ biết một nửa, cho dù là Chu Kiệt cũng chỉ biết Lâm Bình có lai lịch rất lớn, ông ta cũng không hề biết thân phận cụ thể của Lâm Bình. Mà lý do tại sao lúc trước Lâm Bình bắn chết Lý Nguyên Tùng trước mặt Chu Kiệt mà ông ta không có chút động tĩnh gì là vì ông ta đã nhận được thông báo. “Như vậy, bất luận là thân phận của anh, hay là thực lực vi diệu khó đoán của anh đều là có được trong năm năm qua, phải không?” Đường Thanh Tâm lại hỏi.

Lâm Bình gật đầu, sau đó khóe miệng anh nhếch lên lộ ra một nụ cười khẩy nhàn nhạt: “Hoặc có lẽ tôi nên nói với cô một tiếng cảm ơn. Nếu không phải vì những gì cô đã làm trong năm năm qua, bây giờ có lẽ tôi cũng chỉ biết nhìn Hải Châu, cùng lắm là nhìn sang một mảnh trời ở Hà Nam, chỉ biết đấu đá nhau trong thương trường, thăng thăng trầm trầm. Làm sao mà có thể biết đến sự tuyệt vời của thế giới này?”

Nghe anh nói vậy, Đường Thanh Tâm nghiến răng lại, dưới chiếc gương con cóc, không thể nhìn rõ rốt cuộc cô ta có vẻ mặt thế nào?

Một lúc sau. “Anh sẽ giết tôi ư?” Đường Thanh Tâm hỏi. “Cô sợ à” Lâm Bình không trả lời mà hỏi ngược lại. “Không có ai là không sợ chết." Đường Thanh Tâm nghiến răng đáp. “Tôi đã kinh doanh ở Hải Châu năm năm, đã có thể bẻ gãy cổ tay của tứ đại gia tộc ở Hải Châu. Nếu anh có thể buông tha cho tôi, tôi sẽ nguyện trung thành với anh. Nếu có thời gian, tôi tin chắc rằng cả Hải Châu sẽ quy phục dưới chân anh” “Đương nhiên, với bản lĩnh của bây giờ anh đã chẳng thèm để Hải Châu vào mắt, nhưng tôi vẫn tin mình có thể trợ giúp anh trở thành người đứng đầu của cả Hà Nam trong tương lai.

Nghe cô ta nói vậy, Lâm Bình không khỏi bật cười. “Đường Thanh Tâm à Đường Thanh Tâm, tôi đã nói rồi, tầm nhìn của cô quá hạn hẹp.” Lâm Bình khẽ lắc đầu: "Nếu cô đã nhìn ra năng lực của tôi thì tại sao cô lại cho rằng Hà Nam có thể lọt vào mắt tôi?”

Đường Thanh Tâm trầm mặc một lúc. Sau đó cô ta đáp: “Cho dù anh có đặt tầm nhìn ở đâu, tôi cũng tin rằng bản thân vẫn có thể giống như năm năm trước, có thể trở thành trợ tá đắc lực của anh.” “Sau đó diễn lại cảnh tượng của năm năm trước?” Lâm Bình châm chọc. “Nếu tôi đã biết được bản lĩnh thực sự của anh thì cảnh tượng đó sẽ không bao giờ tái diễn nữa. Tôi tin tưởng anh cũng có lòng tin như vậy.” Đường Thanh Tâm lại cắn răng nói. “Cô đã quá đề cao bản thân mình rồi.” Lâm Bình lại cười khẩy. “Tôi đã nói rồi, tầm nhìn của cô quá hạn hẹp. Những thứ mà cô nhìn thấy chỉ là một thế giới giả tạo mà thôi.” Lâm Bình nhàn nhạt đáp: “Người có năng lực trên thế giới này nhiều vô số kể, không phải chỉ có mình cô thôi đâu. “Những gì mà cô nói không đáng để tôi buông tha cho cô."

Nghe đến đây, trái tim Đường Thanh Tâm lập tức trùng xuống. “Vậy anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?”

Bây giờ điều mà Đường Thanh Tâm cần không phải là giữ được tập đoàn nhà họ Đường. Cô ta có thể trả lại tập đoàn đó cho Lâm Bình, cũng có thể tổ chức một buổi họp giải thích rõ ràng về những chuyện đã xảy ra năm năm trước.

Điều mà cô ta cần là Lâm Bình có thể tha cho cô ta.

Như cô ta đã nói, không ai muốn chết cả, huống chi là một người phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp như cô ta. “Tôi không có lý do gì để tha cho cô.” Lâm Bình vẫn thờ ơ đáp.

Ngay tức khắc, Đường Thanh Tâm không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, như bị rút cạn năng lượng trong tích tắc, cô ta – một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều có thể khiến vô số đàn ông phát cuồng, trực tiếp suy sụp, ngã xuống ghế sô pha.

Sau đó, Lâm Bình đứng dậy định rời đi.

Lần gặp mặt này coi như là dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa anh và Đường Thanh Tâm. Tamlinh247.vn trang w*eb cập nhật nhanh nhất

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay. Nếu không lúc đầu, làm sao anh có thể trấn thủ vùng đất phía Bắc, đè bẹp được kẻ thù xung quanh mình, không có bất cứ kẻ nào dám đến xâm phạm, khiến cả vùng đất phía Bắc được các tổ chức lính đánh thuê, các tổ chức giết người trên thế giới xưng tụng thành vùng đất cấm.

Thấy Lâm Bình đứng dậy, Đường Thanh Tâm như đang đối mặt với sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết.

Lúc này, đầu óc cô ta đột nhiên trở nên vô cùng minh mẫn, cô ta muốn tìm một cơ hội sống cho mình.

Ngay lúc Lâm Bình chuẩn bị cất bước rời khỏi chỗ này, trong đầu Đường Thanh Tâm đột nhiên lóe lên một tia sáng, cô ta như bắt được một cái gì đó. “Lâm Bình, có phải nếu tôi có thể trở thành võ sĩ nội lực, anh sẽ tha cho tôi phải không?” Đường Thanh Tâm bất thình lình đứng dậy hỏi Lâm Bình.

Cô ta bỗng nhớ ra trong quán trà Thanh Tâm, Lâm Bình đã từng nói một câu mà vốn dĩ cô ta vốn không để ý lắm. Khi Lâm Bình tha cho Tiêu Thiên Sinh, anh đã nói một câu: “Tôi không giết ông không phải vì tôi nhân từ nương tay, mà là vì muốn giữ ông lại đợi ông ta trở thành võ sĩ nội lực, tương lai sẽ hữu dụng.”

Nghe cô ta nói vậy, Lâm Bình quả nhiên dừng bước, sau đó anh xoay người lại quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt trở nên sắc bén: “Cô rất thông minh!”

Khuôn mặt Đường Thanh Tâm lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.

Mặc dù Lâm Bình không trực tiếp trả lời cô ta, nhưng câu “cô rất thông minh” đã như một đáp án trá hình. Chỉ là, khoảnh khắc tiếp theo lại khiến cô ta như rơi vào vách băng. “Nhưng đáng tiếc, cô không phải võ sĩ nội lực. Có bao nhiêu người luyện võ cả một đời cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn công phu ngoại gia, không thể rèn luyện gân cốt đến cực điểm, tu luyện ra nội lực. Cô nghĩ mình có thể không?” Lâm Bình nhàn nhạt đáp, vẻ mặt anh hiện lên đầy vẻ lạnh nhạt, thờ ơ.

Còn có một câu nữa Lâm Bình không nói ra, cũng không nhất thiết phải nói ra.

Tuy rằng khó có thể tu luyện nội lực, nhưng nhìn ra toàn quốc với lượng dân số lớn như vậy, người có thể tu luyện được nội lực e là chỉ có không phẩy không không một phần trăm.

Mặc dù đó chỉ là một con số cực kỳ nhỏ bé so với tổng dân số, nhưng cũng đã vượt quá một trăm nghìn người. Chẳng lẽ, chỉ cần là một võ sĩ nội lực mà là Lâm Bình anh có thể tha cho kẻ dám xâm phạm đến anh sao?

Cho dù võ sĩ có thể tu luyện ra được nội lực rất hiếm có, sau này cũng sẽ có tác dụng lớn, nhưng chỉ là một nhúm cũng chẳng đáng kể.

Nhấn Mở Bình Luận