“Tôi có thể!” Đường Thanh Tâm cắn răng nói ra.
Cô ta rất thông minh, trong từ điển của Đường Thanh Tâm không có hai chữ “không biết”, tất cả mọi thứ cô ta đều có thể học, nếu không thì sao một cô gái hơn hai mươi tuổi lại có thể quản lý cả Tập đoàn Đường thị được. Trong vòng năm năm ngắn ngủi, cô ta đã đưa tập đoàn này phát triển, mạnh đến mức có thể đọ ngang hàng với bốn gia tộc lớn ở Hải Châu.
Nhưng... Võ đạo gì đó đúng thật là đã vượt khỏi phạm vì lý giải của cô ta, hơn hai mươi năm cuộc đời cô ta chưa từng tiếp xúc với điều này. Còn về chuyện có làm được hay không thì Đường Thanh Tâm cũng không rõ, nhưng cô ta tin mình có thể làm được. “Tự tin một cách mù quáng, đúng là ngu xuẩn!” Lâm
Bình cười lạnh.
Chỉ là đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên bên cạnh bọn họ: “Người đẹp kia ơi, cái võ đạo chó má gì đó chỉ là mấy trò hề dùng để hù dọa người khác mà thôi. Nếu cô muốn nắm giữ năng lực phi thường thì nên tìm một vị Chân Nhân của Huyền Môn Thuật Pháp, bái sư gia nhập môn hạ này để học tập Huyền Môn Thuật Pháp đi thôi, chứ đừng có học mấy cái võ đạo này làm gì. “Võ đạo này chỉ có mấy người man rợ mới luyện mà thôi”
Nghe vậy, Đường Thanh Tâm và Lâm Bình hơi sững sờ, theo phương hướng tiếng nói kia nhìn qua thì thấy hai người đàn ông đang đi đến hàng ghế dài bên cạnh bọn họ. Trong đó có một thanh niên để đầu chải ngược, sau ót thắt hai cái bím ngắn, mặt mũi hiện lên vẻ khinh thường.
Truyền nhân thuật pháp à?
Khóe miệng Lâm Bình chợt cong lên một nụ cười đầy nghiền ngẫm. Sau khi thanh niên tóc bím đó nói xong thì người đầu đinh bên cạnh anh ta liếc mắt nhìn Lâm Bình, trầm giọng nói: “Cô gái này có duyên với chân nhân, tôi cho anh ba giây, mau biến khỏi tầm mắt của chúng tôi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. “Trái lại tôi muốn biết, nếu không làm theo thì sẽ gặp hậu quả gì đây?” Lâm Bình vốn định rời đi rồi, nhưng lúc này lại chợt trở nên hào hứng, anh nhìn hai người kia như nhìn mấy con tôm tép nhãi nhép vậy, bình thản nói. “Anh gánh không nổi hậu quả đầu. Lý Phúc Cảnh cười lạnh nói. “Đúng vậy, cậu cũng không gánh nổi đâu.” Lâm Bình hờ hững nói.
Sau khi dứt lời thì anh vươn tay ra, Lý Phúc Cảnh còn đang cười nhạo Lâm Bình lập tức phát hiện, thằng này đúng là gan to bằng trời mà, dám đưa tay tát gã à? Lý Phúc Cảnh chưa kịp phản ứng thì cả người gã bị
Lâm Bình tát một phát bay ra ngoài, xoay ba trăm sáu mươi độ trên không trung rồi mới rơi xuống đất.
Động tĩnh này lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của người qua đường, nhưng không ai dám nhào vô ngăn cả, đều đứng ở ngoài xem trò hay.
Tên chân nhân đứng kế bên thấy thế thì sắc mặt lập tức sầm lại. Tuy người bị đánh không phải anh ta, nhưng dám ở trước mặt anh ta quật ngã người của anh ta thì chính là tát thẳng vào mặt anh ta rồi.
Thế nhưng vị chân nhân này không manh động, Lý Phúc Cảnh lập tức bò dậy. “Không ngờ cậu có thể đỡ cú đánh này đấy.” Thấy Lý Phúc Cảnh bò dậy thì Lâm Bình cũng bất ngờ. “Mẹ nó, mày biết tao là ai không?” Lý Phúc Cảnh nghiến răng nghiến lợi. “Ăn nói lỗ mãng như thế, ai thèm quan tâm cậu là ai. Vẻ mặt Lâm Bình trở nên lạnh lùng, lúc này anh đột nhiên tung một cước ra.
Ngay tức khắc, Lý Phúc Cảnh lại bị đá bay ra ngoài. Tên chân nhân kia thấy thế thì sắc mặt ngày càng sầm lại, nhưng anh ta cũng không lập tức ra tay mà cười lạnh nói: “Tên nhãi nhép này, xem ra anh đã luyện võ nhỉ. Thế nhưng, dù anh là Võ giả với nội công khó ai có được này thì đã sao? Anh không biết người này là ai à? Anh ta là người nhà họ Lý ở Tây Ninh, đây là khu vực Hà Nam, dám đắc tội nhà họ Lý thì chỉ e là anh muốn chết cũng không được đầu.
Lâm Bình nghe vậy thì híp mắt lại, trong mắt anh hiện lên vẻ lạnh lùng: “Nhà họ Lý ở Tây Ninh? Xem ra tôi ra tay có hơi nhẹ nhàng rồi.”
Giờ phút này, giọng điệu của Lâm Bình chợt trở nên lạnh lẽo, anh còn chưa đến Tây Ninh mà nhà họ Lý đã đến gây phiền toái cho anh rồi. Con cháu nhà họ Lý lại dám chạy đến Hải Châu chọc trên đầu của anh, nhà họ Lý ở Tây Ninh này đúng thật là “gắng sức” mà.
Đường Thanh Tâm đang lắng nghe thì thấy Lâm Bình đá bay gã kia một lần nữa, hóa ra là nhà họ Lý ở Tây Ninh, sắc mặt của cô ta thay đổi, trong lòng cô ta chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng rất nhanh cô ta đã bóp chết ý nghĩ đó rồi.
E rằng Lâm Bình không sợ nhà họ Lý ở Tây Ninh, dù sao với thái độ hiện giờ của Lâm Bình, cho dù là toàn bộ
Hà Nam thì anh cũng không để trong mắt đầu.
Nếu là lúc trước thì Đường Thanh Tâm tuyệt đối tin tưởng nhà họ Lý ở Tây Ninh có thể tiện tay mà nghiền nát Lâm Bình. Dù sao thì đó cũng là một trong ba thế gia tồn tại hàng trăm năm ở Hà Nam mà.
Nghe nói hai trăm năm trước, nhà họ Lý ở Hà Nam từng xuất hiện một vị Trạng Nguyên ở triều đại cũ, do đó nên mới phất lên, con đàn cháu đống, truyền thừa cho đến này nay, gia thế sâu không lường được. Cập nhật nhanh nhất* trên Tamlinh247.vn
Dù có gộp quyền thế của bốn gia tộc lớn ở Hải Châu lại đi chăng nữa thì cũng không bằng một nhà họ Lý này. Mà bây giờ, sau khi nhìn thấy thực lực phi thường của Lâm Bình thì Đường Thanh Tâm lập tức không dám khinh thường anh nữa, nếu không thì sao cô ta lại ăn nói khép nép, nguyện cúi đầu trước Lâm Bình như thế. “Thằng nhãi, mày nhất định phải chết.” Đúng lúc này, Lý Phúc Cảnh lại bò dậy một lần nữa, gã nhìn Lâm Bình mà nghiến răng nghiến lợi.
Gã thân là đệ tử chi thứ của nhà họ Lý, mặc dù địa vị ở nhà họ Lý không bằng hai anh em Lý Nguyên Bạch, nhưng cũng xem như là không thấp lắm. Lúc hành tẩu ở bên ngoài, sau khi những người khác biết gã xuất thân từ nhà họ Lý ở Tây Ninh thì có ai mà không khách khí với gã cơ chú?
Chính là vì bên cạnh gã có đệ tử của Triệu Huyền Thanh, đây là đại sư Huyền Môn Thuật Pháp nổi tiếng ở Hồng Hải. Đệ tử này chính là “chân nhân Trương Thiên Định, nhờ bối cảnh đó của anh ta mà gã mới khách khí đi nịnh bợ như thế. “Đừng kích động, tôi sẽ báo thù cho anh” Lúc này,
Trương Thiên Định ngăn cản gã lại, anh ta thản nhiên nói, dáng vẻ như một cao nhân trẻ tuổi vậy. “Giả vờ giả vịt, nực cười vô cùng!” Thấy thế, Lâm Bình thản nhiên nói.
Trương Thiên Định nghe vậy thì sắc mặt anh ta lập tức lạnh xuống, nhưng anh ta không để ý đến Lâm Bình mà nhìn sang Đường Thanh Tâm. So với dáng vẻ ngồi trên ghế sa lon trước đó thì giờ đây, Đường Thanh Tâm đã phô ra dáng người hoàn mỹ của mình, khiến tim Trương Thiên Định đập thình thịch.
Trước đó anh ta bảo Lý Phúc Cảnh dẫn anh ta đến Hải Châu là vì để tránh sự phó của anh ta, sau đó buông thả phóng túng một phen. Giờ đây, nhìn thấy mỹ nhân như vậy sao lòng anh ta không rục rịch cho được. “Cô gái này, lúc trước anh ta uy hiếp cô phải không?” “Chỉ cần cô gật đầu thì tôi sẽ giúp cô xử lý anh ta. “Tôi theo học Huyền Môn Thuật Pháp của đại sư Triệu Huyền Thanh nổi tiếng của Hồng Hải. Cái thứ Võ đạo này trước mặt chúng tôi chỉ là diễu võ giương oai mà thôi, cô không cần phải lo lắng “Mọi chuyện có tôi ở đây rồi.
Trương Thiên Định bình thản nói, anh ta định tự khai báo thân phận cao quý của mình, sau đó giải quyết tên nhãi không có mắt này, cuối cùng ôm mỹ nhân vào lòng.
Hôm nay đúng là kết thúc hoàn hảo.