Chương 166: Thuật pháp thần thông?
Đường Thanh Tâm nghe vậy thì nhìn người thanh niên ngập tràn kiêu căng không ngừng cãi cùn trước mặt, trong thoảng chốc cô ta không biết nên nói thế nào mới phải.
Nếu là trước kia, một người trẻ tuổi như thế này đến khoe khoang trước mặt cô ta, nói những lời kiêu ngạo thì nhất định là Đường Thanh Tâm sẽ không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một cái.
Nhưng Đại sư Triệu Huyền Thanh Người xuất thân từ Huyền môn nổi danh nhất về thuật pháp ở Hồng Hải. Tên tuổi này làm cho Đường Thanh Tâm thấy hơi sửng sốt.
Cô ta chưa từng nghe qua Huyền Môn Thuật Pháp, cũng không biết gì về nó. Triệu Huyền Thanh là ai, cô ta cũng không rõ lắm.
Nhưng, bốn chữ “nổi danh Hồng Hải”, lại làm cho Đường Thanh Tâm có hơi động lòng.
Hải Châu so với Hồng Hải thì nó chẳng là gì cả, cũng không phải là nơi mà Tây Ninh ở xa tít kia có thể so bì.
Nếu đặt các gia tộc quyền thể có gốc gác ở Hải Châu vào Hồng Hải, cơ bản là đến một cái bọt sóng cũng không thể quấy nổi, đây mới chân chính là nơi đầm rồng hang hồ. Cho nên giá trị của bốn chữ “nổi danh Hồng Hải nặng thế nào hiển nhiên cô ta biết rõ.
Có điều, vẻ mặt Đường Thanh Tâm chỉ khẽ biến, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, cảm ơn ý tốt của anh. Đường Thanh Tâm thật sự không tin tưởng vào người trẻ tuổi kiêu ngạo này.
Cho dù thân phận của anh ta là thật nhưng Đường Thanh Tâm cũng không dám đánh cược rằng anh ta có thể thắng Lâm Bình.
Lâm Bình đã tạo cho cô ta một cú sốc xưa nay chưa từng có, giống như là một vị thần bất khả chiến bại.
Nếu như đã quyết định sẽ cúi đầu dưới chân Lâm
Bình, vậy chỉ có thể cắn răng cúi đầu mà thôi. Còn nếu mãi do dự tuyệt đối sẽ không còn đường sống sót.
Đường Thanh Tâm cũng đã nhìn rõ về vấn đề này rồi.
Thấy Đường Thanh Tâm từ chối, vẻ mặt Trương Thiên Định lập tức trở nên sầm sì.
Trước kia ở Hồng Hải, cho dù là thiên kim nổi danh, sau khi biết anh ta là đệ tử của Triệu Huyền Thanh đều ào ào liếc mắt đưa tình. Thế mà hiện giờ ở một nơi nhỏ bé chật hẹp như Hải Châu, dù anh ta nói rõ thân phận ra mà cũng bị từ chối?
Chuyện này so với chuyện Lâm Bình dám đánh Lý Phúc Cảnh còn làm cho anh ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn. “Không biết tốt xấu. Trương Thiên Định thầm mắng một câu.
Nhưng anh ta đã từng nói với Lý Phúc Cảnh, cho dù thế nào, anh ta cũng đã quyết định đêm nay sẽ trải qua với người phụ nữ tên Đường Thanh Tâm này rồi.
Kể cả dùng một chút thủ đoạn cũng được, cùng lắm thì sau khi xong việc thì bồi thường một phen thôi, còn ai dám đi gây phiền phức cho anh ta chứ? Chỉ cần không để cho sự phó Triệu Huyền Thanh biết được chuyện này thì mọi việc đều tốt đẹp.
Có điều, nếu không phải không còn cách nào khác thì Trương Thiên Định cũng không muốn dùng đến thủ đoạn bỉ ổi kia.
Trương Thiên Định hơi thi triển năng lực, anh ta không tin là một người phụ nữ ở nơi nhỏ bé chật hẹp này sẽ không động lòng.
Sau đó Trương Thiên Định lập tức nhìn về phía Lâm Bình: “Thằng nhãi, tôi không biết có phải là cô gái xinh đẹp này đã bị anh uy hiếp không, cho dù tôi ra tay giúp đỡ cũng không dám nhận, nhưng chúng ta cần phải thương lượng tính toán cho rõ việc anh đánh Lý Phúc Cảnh.
Dứt lời.
Trương Thiên Định thò tay vào trong túi áo, rút ra một lá bùa, kẹp trong lòng bàn tay rồi sau đó đọc pháp quyết.
Vài giây sau, bùa chú trong tay Trương Thiên Định đột nhiên bốc cháy, có điều nó không giống những tờ giấy bình thường nhanh chóng biến thành tro tàn mà ngược lại hóa thành một quả cầu lửa hừng hực bốc cháy trong lòng bàn tay anh ta.
Quả cầu này làm cho một góc của quán bar sáng rực lên. “Trời đất, ma thuật này cũng thần kỳ quá đi!" “Người cũng đẹp trai lắm đó, không biết lát nữa có cơ hội làm quen không đây
Cách đó không xa có mấy cô nữ sinh nho nhỏ vừa mới ra khỏi toilet trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên Định ngập tràn sùng bái.
Dù sao ngoại hình của Trương Thiên Định cũng không tệ, lại còn tết một chùm tóc đuôi sam ngắn, trang điểm theo lối thời thượng, lại trông có hơi giống hình mẫu mấy cậu trai trẻ đang lưu hành hiện tại, đứng yên tại chỗ khống chế lửa bằng một tay trông vừa thần bí lại vừa đẹp trai ngất trời.
Đối với nhiều nữ sinh mà nói, sự hấp dẫn này vô cùng trí mạng. Nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc và sùng bái của nhóm nữ sinh, vẻ mặt Trương Thiên Định càng thêm đắc ý, có điều, anh ta không có hứng thú với mấy cô gái nhỏ, bây giờ anh ta chỉ có hứng thú với cô gái xinh đẹp đeo kính râm có phong cách chị đại trước mặt này mà thôi. “Bây giờ anh quỳ xuống cúi đầu nhận sai với Lý Phúc Cảnh, cũng nhận lỗi với cô gái xinh đẹp này đi!”
Quả cầu lửa trong tay Trương Thiên Định nảy lên làm cho những người đứng gần đó đều cảm nhận được cảm giác nóng cháy, chứng tỏ là nhiệt độ rất cao.
Lý Phúc Cảnh thấy vậy nhưng không quá chấn động, bởi vì gã đã chứng kiến qua năng lực của cái vị luôn tự hào là “Tiểu chân nhân” Trương Thiên Định này.
Có điều, trong mắt Lý Phúc Cảnh lại tràn đầy hâm mộ, vì gã ta biết đây tuyệt đối không phải ma thuật, nếu quả cầu lửa này rơi xuống nhất định có thể thiêu đốt mặt đất thành một cái hố to,
Còn về Đường Thanh Tâm, khi nhìn thấy Trương Thiên
Định dùng bùa chú tạo ra lửa, rồi sau một vài thao tác đã biến nó thành một quả cầu lửa thì vô cùng kinh ngạc.
Hơn nữa, bởi vì khoảng cách khá gần, cho nên Đường Thanh Tâm cũng có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng cực cao mà quả cầu lửa này truyền đến.
Mà nhờ vào những gì cô ta nghe được khi nãy, lúc này Đường Thanh Tâm cũng đã biết tu luyện của Lâm Bình chính là võ đạo, mà tên Trương Thiên Định này lại là truyền nhân của Huyền Môn Thuật Pháp.
Hai người này, ai mạnh ai yếu?
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm nhịn không được mà trộm liếc mắt đánh giá Lâm Bình.
Cô ta cho rằng, năng lực võ đạo của Lâm Bình tuy rằng gần như thông thần, nhưng khi nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy, hẳn là ít nhất cũng sẽ hơi động lòng chứ.
Nhưng mà, ngay sau đó Đường Thanh Tâm đã phải thất vọng rồi.
Cô ta không thấy một chút thay đổi nào ở trên mặt Lâm Bình.
Ngoại trừ lạnh nhạt thì cũng chỉ có lạnh nhạt. “Muốn tôi dập đầu nhận sai? Muốn tôi nhận lỗi?” Lâm Bình thản nhiên nhìn tên tiểu chân nhân ra sức khống chế lửa này, lạnh nhạt nói: “Đầu tiên không nói đến con chó họ Lý kia, chỉ hỏi cái cô gái xinh đẹp trong mắt của anh một chút, nếu tôi xin lỗi cô ta, thì cô ta dám nhận sao?”
Nghe vậy cơ thể mềm mại của Đường Thanh Tâm tức khắc khẽ run rẩy, cắn chặt cánh môi.
Cô ta đến đây là muốn cầu xin Lâm Bình tha cho cô ta một đường sống, nếu bây giờ để cho Lâm Bình nói xin lỗi cô ta, cô ta làm sao dám nhận chứ?
Trương Thiên Định híp mắt lại.
Không nhắc đến Đường Thanh Tâm nữa, lạnh giọng nói: “Mau nói xin lỗi Lý Phúc Cảnh đi, nếu không hôm nay tôi đốt anh thành tro tàn, anh có tin không?” “Tên tạp chủng, mày còn không nhanh quỳ xuống xin lỗi tạo, nếu như tâm trạng của ông đây tốt thì có thể tha cho mày một mạng, nếu không sẽ làm cho mày chết không có chỗ chôn thấy Nhớ đọc truyện trên *Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Lý Phúc Cảnh lập tức che lại xương ngực gần sắp bị gãy, cố nén đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lâm Bình.
Sâu trong đôi mắt Lâm Bình lại hiện lên một tia lạnh “Anh đúng là biết tìm đường chết”
Theo sau giọng nói vừa dứt của Lâm Bình, Lý Phúc Cảnh lập tức bị văng ra ngoài, bay vọt vào trong đám người, sau đó trực tiếp nên lên một tủ rượu, làm cho tủ rượu lung lay chực đổ, sau đó tất cả đổ ầm xuống đất.
Cuối cùng gã ta không thể bò dậy được nữa, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi. “Anh đang khiêu khích uy nghiêm của tiểu chân nhân tôi, hôm nay tôi sẽ khiến cho anh mở mang kiến thức thế nào thuật pháp thần thông.
Lâm Bình trực tiếp đả thương Lý Phúc Cảnh ngay trước mặt anh ta, chẳng khác nào hung hăng vả mặt anh ta, vẻ mặt Trương Thiên Định lập tức trở nên sầm sì, gần như là sắp chảy ra nước đen ngòm.
Nói “rơi xuống” sau đó Trương Thiên Định lập tức thực hiện vài thao tác với quả cầu trong tay, quả cầu lập tức phân thành hai rồi nhằm về phía cẳng chân của Lâm Bình mà bay tới.
Có điều để thiêu đốt Lâm Bình thành tro tàn thì năng lực của Trương Thiên Định còn chưa đủ, cùng lắm chỉ có thể làm cho Lâm Bình bị bỏng nặng mà thôi.
Hơn nữa, người bên trong quán bar quá nhiều, sẽ gây ảnh hưởng không tốt, một khi trở nên hỗn loạn, rất có thể sẽ bay đến tại sư phó Triệu Huyền Thanh của anh ta, vì thế mà Trương Thiên Định dự định dạy dỗ Lâm Bình một trận nhớ đời, chỉ phế đi hai chân của anh là được.
Anh ta đốt da thịt bên ngoài đến gần cốt bên trong, đốt chúng thành phế thải thì sẽ không còn cách nào khôi phục lại được nữa. “Thuật pháp thần thông? Chỉ dựa vào công phu mèo quào này của anh? Tạo ra một quả cầu lửa mà còn phải cần bùa chú thúc giục vài giây mới thành công? Đúng là thùng rỗng kêu to" “Cho dù là sư phụ Triệu Huyền Thanh của anh cũng chưa chắc dám nói ông ta có thuật pháp thần thông, càng đừng nói là anh.”
Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau tiếng hừ lạnh của Lâm Bình, nháy mắt Trương Thiên Định cảm thấy đầu váng mắt hoa, máu trong người cuồn cuộn lên vô cùng khó chịu. “Anh... Anh cũng biết về thuật pháp của Huyền Môn?” Trương Thiên Định có hơi kinh hãi.
Bởi vì theo như lời Lâm Bình, nếu là thật, người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, chút tu vi này của anh ta trong mắt người ngoài gần như thần thông, nhưng ở trong mắt của cao nhân thuật pháp chân chính thì cũng chỉ giống như là con nít chơi đồ hàng mà thôi.
Có điều tuy rằng hoảng sợ nhưng động tác của Trương Thiên Định cũng không dừng lại.
Quả cầu lửa trong tay anh ta phân thành hai, hướng về phía hai cẳng chân của Lâm Bình rồi bắn ngược ra. “Chút tài mọn!” Lâm Bình hừ nhẹ một tiếng. Rồi sau đó, duỗi tay ra một quyền.
Lúc này, bàn tay Lâm Bình tựa như được bao phủ một lớp ánh sáng màu vàng, gần như là dòng khí vô hình, cũng giống như là được phủ một cái bao tay vô hình.
Tức khắc, hai quả cầu lửa giống như bị một lực kéo, rơi vào trong lòng bàn tay Lâm Bình.
Dưới ánh mắt giống như gặp quỷ của Trương Thiên Định, Lâm Bình nhẹ nhàng nằm chặt, hai quả cầu lửa lập tức bị bóp nát trong lòng bàn tay của Lâm Bình, hóa thành hư vô.