Chương 169: Kiếm sống ở nhà hàng nhỏ
Nhóm người Lâm Bình ăn cơm trưa, ngủ trưa rồi đến ba giờ chiều bắt đầu xuất phát từ Hải Châu. Những chiếc xe vụt nhanh trên đường cao tốc.
Lúc đến thành phố Tây Ninh ở tỉnh Hà Nam đã là sáu giờ tối. "Thanh Sơn, có cần bảo Chu Cường đến đón không?"
Chu Thanh hỏi Lâm Bình.
Chu Cường vẫn chưa biết chuyện bọn họ đến Tây Ninh. "Không cần, tìm một nơi ăn cơm trước đi." Lâm Bình
Anh cảm thấy hơi đói bụng. "Rõ." Chu Thanh trả lời. "Không xa ở đằng trước có một nhà hàng nhỏ rất ngon"
Lúc này, Diệp Thành nói.
Vì để chữa bệnh cho em gái, anh ta đã từng đến Tây Ninh mấy lần, cũng không phải không biết gì về thành phố này. "Được, vậy đi đến đó đi." Lâm Bình gật đầu. Anh cũng không phải kiểu người thích phô trương lãng phí, một nhà hàng nhỏ rất hợp ý anh.
Tuy chỉ là một nhà hàng nhỏ bên đường nhưng đúng như lời Diệp Thành nói, món ăn ở nhà hàng nhỏ này rất ngon.
Vậy nên việc làm ăn của nhà hàng nhỏ này rất phát đạt, bọn họ phải đứng xếp hạng mới có thể vào ăn.
Ba người Lâm Bình, Diệp Thành, Chu Thanh bước xuống xe, rồi xếp hàng theo quy tắc.
Cuối cùng sau nửa giờ đã đến phiên ba người Lâm Bình.
Nhưng...
Lúc ba người Lâm Bình chuẩn bị đi vào, ngồi xuống ghế thì bỗng nhiên một chiếc xe Bentley đi đến, dừng ở bên ngoài nhà hàng.
Chiếc xe đó cũng không đỗ ở khu vực đỗ xe mà nghênh ngang đỗ ngay cửa.
Bốn người trẻ tuổi ba nam một nữ xuống xe. Ai cũng là tuấn nam mỹ nữ, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp. "Bảo Hân, anh thấy trên mạng nói nhà hàng này tuy nhỏ nhưng món ăn rất ngon, hôm nay anh đưa em đến đây nếm thử, để xem em có thích không?"
Trong số ba người đàn ông, người đứng đầu trong số đó nhìn người phụ nữ vóc người có lồi có lõm, gương mặt xinh đẹp, chân dài, vẻ mặt nịnh nọt nói với cô ta.
Nghe vậy, người phụ nữ được gọi là Bảo Hân hơi nhíu mày, không vui cho lắm: "Thế này là phải đợi hả? Còn phải đợi bao lâu nữa chứ?" "Chị Bảo Hân, có anh Thiên ra tay thì sao phải đợi nữa."
Lập tức có người nịnh nọt. "Trần Thiên, có đúng vậy không?"
Bảo Hân nhìn về phía người đàn ông đứng đầu, hỏi anh ta. "Đương nhiên rồi, chắc chắn em sẽ không phải xếp hàng đầu."
Trần Thiên trả lời ngay tức khắc.
Sau đó, anh ta đưa bọn họ đi vào nhà hàng. "Ông chủ, sắp xếp cho tôi một bàn bốn người." Trần Thiên lớn tiếng nói. "Anh à, thật xin lỗi, nhà hàng của tôi đang đông khách, nếu anh muốn dùng bữa phải lấy số xếp hàng."
Nữ phục vụ đứng ở cửa có nhiệm vụ chọn món ăn mỉm cười nói với anh ta. "Cô có biết đây là ai không? Đây là anh Trần Thiên của nhà họ Trần, đến cái nhà hàng nhỏ này của mấy người ăn cơm là nể mặt các người lắm rồi, còn phải xếp hàng sao?" "Cô gọi ông chủ của cô ra đây, xem xem chúng tôi có cần phải xếp hàng nữa không?"
Lúc này, người đàn ông nịnh hót lúc nãy đứng ra, lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ. "Tôi là Trần Thiên của tập đoàn nhà họ Trần, cô vẫn yêu cầu tôi phải xếp hàng sao?"
Lúc này, Trần Thiện cũng nhíu mày nói với nhân viên phục vụ.
Nghe vậy, sắc mặt nhân viên phục vụ hơi thay đổi.
Nửa năm gần đây, nhà họ Trần rất có tiếng tăm ở Tây Ninh.
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, từ một gia tộc nhỏ hạng ba đã nhảy lên một bước dài, thậm chí lấn át nhà họ Tô, có xu hướng trở thành gia tộc có năng lực mạnh nhất trong số các gia tộc trăm năm. Nhà họ Trần nằm trong tay một tập đoàn càng lúc càng bành trưởng điên cuồng, chen chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhà đất, ăn uống, các ngành nghề mà bọn họ tham gia vào đều có xu hướng phát triển rất mạnh. "Xin anh đợi một chút."
Nữ phục vụ không dám tự ý quyết định, nhanh chóng đi gọi ông chủ nhà hàng. "Ông chính là ông chủ của chỗ này sao?"
Trần Thiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra, anh ta trầm giọng hỏi. "Là tôi."
Ông chủ thấy những người này có vẻ lai lịch bất phàm bèn trả lời dè dặt. "Tôi là Trần Thiên của nhà họ Trần ở Tây Ninh, tôi định dẫn bạn gái đến ăn cơm chỗ ông, nhưng nữ phục vụ này nói tôi phải xếp hàng, theo ông thì tôi có cần xếp hàng nữa không?" Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Trần Thiên nhìn chằm chằm ông chủ, ánh mắt không có ý tốt gì. "Không cần không cần, đương nhiên là không cần."
Ông chủ biến sắc, trừng mắt nhìn nữ phục vụ, thầm nghĩ sao cô ta lại không hiểu chuyện như thế.
Đây là nhà họ Trần, tiệm nhỏ như bọn họ có thể đắc tội được sao?
Đừng nói bây giờ nhà họ Trần đang lên, có xu hướng trở thành gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc trăm năm, cho dù là khi nhà họ Trần chỉ là một gia tộc hạng ba cũng không phải người mà nhà hàng nhỏ như bọn họ đắc tội được.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Thiên mới dễ nhìn hơn một chút.
Sau đó, anh ta nhìn người đẹp dáng người quyến rũ bên cạnh mình: "Bảo Hân, sao nào, anh nói không cần xếp hàng là không cần xếp hàng mà."
Bảo Hân trợn trắng mắt nhìn Trần Thiên: "Hừ, ai là bạn gái anh, em đã đồng ý với anh là muốn làm bạn gái anh rồi sao?"
Trần Thiên cười hì hì: "Vẫn chưa vẫn chưa, là anh nói sai, chúng ta vào trong ăn cơm trước đi, được không?" "Được." Bảo Hân gật đầu: "Nếu thức ăn ở đây ngon như anh nói, em sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện làm bạn gái anh."
Nghe vậy, Trần Thiên tỏ ra rất vui mừng.
Sau đó, anh ta nhìn ông chủ: "Ông chủ, hôm nay ông phải làm thức ăn ngon cho tôi, nếu không hợp khẩu vị của bạn gái tôi, tôi sẽ dỡ bảng tên của cái nhà hàng này xuống, ông tin không?" "Nhất định nhất định." Ông chủ lập tức cười xòa. Sau đó, nhóm người Trần Thiên đi vào trong. "Cô, mau chóng qua đó, bảo ba người bọn họ đợi một chút, nhường vị trí lại cho cậu Trần Thiên." Ông chủ nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh.
Nữ phục vụ kia không muốn làm cho lắm, rõ ràng là người ta tới trước, sao người ta phải nhường chỗ?
Nhưng mà, dù trong lòng khinh thường thì khinh thường, nữ phục vụ vẫn nhanh chóng bước về phía ba người đang ngồi.