Chương 172: Có thật là anh không?
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Bình đã tìm thấy cô phục vụ. "Cô tên là gì?" Lâm Bình hỏi.
Cô gái nhỏ có vẻ hơi lo lắng, cô ấy không có cách nào kết nối được Lâm Bình, người đang nở nụ cười dịu dàng với tên lưu manh đã dùng bình rượu đập đầu trước đó.
Cảm giác như hai người hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên, cô gái nhỏ vẫn nói một cách yếu ớt: "Tên tôi là Đặng Ca Dao." “Đặng Ca Dao.” Lâm Bình nhẹ giọng nói: “Tên khá hay nhưng sau này cô vẫn không nên làm việc ở đây, chuyện tối nay không liên quan gì đến cô nhưng khó có thể đảm bảo rằng ông chủ của cô sẽ không đẩy cô ra."
Dù sao thì lúc trước Lâm Bình muốn nhường chỗ ngồi của mình vì anh không muốn làm Đặng Ca Dao khó xử, đó cũng là vì cô ấy. Đến lúc đó, nếu nhà họ Trần muốn đứng lên truy cứu trách nhiệm, ông chủ kia có thể sẽ đùn đẩy gánh nặng cho cô gái ngây thơ này để trốn tránh trách nhiệm. "Nhưng... nhưng tôi cần việc làm..." Đặng Ca Dao cắn môi nói. “Cô có muốn làm việc tại các công ty lớn trong các tòa nhà văn phòng khu thương mại đó không?” Lâm Bình hỏi.
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Đặng Ca Dao trợn to, trong mắt hiện lên vẻ khao khát nhưng cô ấy lại lắc đầu: "Tôi không có học thức cao, không vào được đâu." “Chỉ cần cô chăm chỉ học hỏi là được.” Lâm Bình cười nói. “Chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định sẵn sàng học hỏi nhưng tôi không có cơ hội vào những công ty đó. Đặng Ca Dao cúi đầu, lúc này cô ấy cảm thấy bản thân thật sự kém cói. "Nếu như cô muốn thì ngày mai đi báo cáo với tập đoàn Việt Huy, ngoại trừ bộ phận kỹ thuật có yêu cầu chuyên môn cao, cô có thể vào bất cứ bộ phận nào tùy thích. Nếu không có chuyện gì, sẽ có người dạy cho cô." "Sau khi đi, cô có thể trực tiếp liên hệ với tổng giám đốc của tập đoàn Việt Huy, tôi sẽ đến chào hỏi ông ấy" Lâm Bình thản nhiên nói, rồi đưa cho Đặng Ca Dao một tấm danh thiếp, là danh thiếp của Chu Cường.
Đặng Ca Dao nhận lấy danh thiếp. “Tổng giám đốc tập đoàn Việt Huy!” Những lời này khiến Đặng Ca Dao có chút giật mình trong nháy mắt.
Tập đoàn Việt Huy không phải là công ty địa phương ở Tây Ninh, mà là công ty lớn liên tỉnh, thực tế mà nói, nó còn mạnh hơn những công ty lớn ở Tây Ninh.
Hình như người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi, thế nhưng lúc này anh lại bảo cô ấy liên hệ với tổng giám đốc tập đoàn Việt Huy?
Cô ấy có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nó có vẻ không thực tế. Tuy nhiên, sau phút sững sờ cô ấy phản ứng lại thì người đàn ông đó đã rời đi!
Đặng Ca Dao do dự một lúc, dù sao thì có lẽ nhà hàng này cô ấy thật sự không có cách nào ở lại.
Tây Ninh, trong dinh thự của nhà họ Tô.
Tại vị trí thuộc sân của riêng nhà Tô Uyên, Tô Phi Tuyết đang xem phim hoạt hình, còn Tô Uyên đang ôm điện thoại di động ngồi có người trên ghế sô pha, chán nản xem tin tức. Một đôi bàn chân trắng nõn và mềm mại lộ ra trong không khí, từ dưới lên trên, đường cong lộ ra ngoài thực sự rất mê người. Chính là thời tiết tốt như vậy, cảnh đẹp như thế nhưng không có lấy một người đàn ông nào có cơ hội thưởng thức nó. Ngón tay Tô Uyên đang trượt trên màn hình nhưng lại có chút lơ đãng.
Lúc này, hot search đầu tiên trên tin tức địa phương
Tây Ninh chính là lời nhận xét của ngọc nữ thanh thuần
Tổng Thiên Trang về cô chủ của tập đoàn Tô Cường, Tô
Uyên.
Khi Tô Uyên nhìn thấy nó, cô chỉ liếc nhìn rồi sau đó lướt qua, xem đi xem lại cũng không có gì khiến cô thích thú.
Cô nhìn vào thời gian, hóa ra hôm nay là ngày 1 tháng 12.
Chỉ còn chín ngày nữa là đến ngày cưới do hai bên gia đình ấn định. Trước khi Tô Uyên trở lại nhà họ Tô, cô đã nghĩ về chuyện này rất nhiều và cũng có ý định rời đi. Nhưng sau khi cô trở về, hiểu được hoàn cảnh của gia đình, Tô Uyên không thể rời đi được.
Không phải chỉ có nhà họ Tô sẽ giữ cô lại, là đây là do cô tự gông cùm lên mình. Vì mối nguy của nhà họ Tô đến từ nhà họ Trần.
Nếu chỉ là tranh chấp kinh doanh thì thôi, thế nhưng sau khi trở về nhà họ Tô thì Tô Uyên mới nhận ra rằng giờ đây, đẳng sau nhà họ Trần chính là Trần Tấn Long, mà thấp thoáng sau lưng ông ta đó là bóng dáng của một thế lực khổng lồ ở nước ngoài.
Hai mươi năm trước, nhà họ Trần bại trận do tranh chấp kinh doanh giữa nhà họ Tô và nhà họ Trần, sau đó bị nhà họ Tô trấn áp suốt hai mươi năm.
Sau khi nín nhịn hai mươi năm, nhà họ Trần nhất định muốn chiếm đoạt toàn bộ nhà họ Tô. Không chỉ thế, do có thế lực ở nước ngoài đứng sau nhà họ Trần, cuộc khủng hoảng của nhà họ Tô không chỉ đến từ việc kinh doanh, đó có thể là một thất bại hoàn toàn.
Một khi nhà họ Tô sa sút, các thành viên trung tâm trong gia đình sẽ có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Chặt cỏ chưa bỏ rễ, gió xuân lại thổi lại mọc!
Năm đó nhà họ Tô không đuổi tận giết tuyệt, thành ra cho nhà họ Trần cơ hội tạm nghỉ, hai mươi năm sau nhà họ Trần đã chờ được một cơ hội. Mà nhà họ Trần sẽ không ngu ngốc lặp lại hành động nhất thời này của nhà họ Tô.
Cho nên nhà họ Tô thua cuộc, nghiêm trọng nhất là dẫn đến tình cảnh tan hoang cửa nhà, thất bại thảm hại l
Đây là lý do tại sao cha của cô là Tô Hùng Cường, không có quá nhiều phản đối khi gả cô vào nhà họ Lý, nguyên nhân là để có thể làm thông gia với nhà họ Lý.
Nếu lúc trước cô lại bướng bỉnh bỏ đi, không có sự trợ giúp của nhà họ Lý thì nhà họ Tô rất có thể sẽ không thể tồn tại được nửa năm. Đến lúc đó, không nói về những người thân khác, chỉ riêng về cha mẹ cô thì phải làm sao đây?
Cha cô Tô Hùng Cường, là một trong những nhân vật cốt lõi tuyệt đối trong gia đình. Chẳng lẽ ngay cả cha cô cũng mặc kệ luôn sao?
Tô Uyên cắn chặt môi, có chút bất lực. Lúc này, đột nhiên trong đầu Tô Uyên lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Bình. Người đàn ông này được cô thuê đến để đóng giả làm cha của Tô Phi Tuyết.
Sau khi trở về Tây Ninh, cả ngày Tô Phi Tuyết đều muốn đi tìm Lâm Bình, gần như liên mồm gọi cha. Tô Uyên đã dành rất nhiều tâm tư mới có thể dỗ dành Tô Phi Tuyết thật tốt.
Nhưng chậm rãi, Tô Uyên phát hiện ra rằng không chỉ có một mình Tô Phi Tuyết tìm kiếm Lâm Bình suốt ngày. Có đôi khi ngay cả cô, hình ảnh Lâm Bình cũng không khỏi hiện lên trong đầu. Thỉnh thoảng, cô sẽ nghĩ về anh một cách không thể giải thích được.
Cô nhớ đến từng kỉ niệm khi cô ở trong ngôi nhà tại Hải Châu, nhưng Tô Uyên chưa bao giờ nghĩ sẽ liên lạc với Lâm Bình.
Khi Lâm Bình gửi tin nhắn cho cô, lúc nào cô cũng chỉ trả lời một câu giống nhau.
Chỉ có một câu: mọi thứ đều ổn.
Bởi vì hiện tại hoàn cảnh nhà họ Tô vô cùng phức tạp, Tô Uyên không muốn dây dưa đến Lâm Bình. Suy cho cùng, dù là nhà họ Trần, nhà họ Lý hay thậm chí là nhà họ Tô, họ cũng sẽ không tỏ ra tử tế với Lâm Bình. Cuối cùng, Tô Uyên chỉ đành lặng lẽ thở dài. "Lâm Bình, nếu anh có thể giải nguy cho nhà họ Tô thì tốt biết mấy."
Tuy nhiên, ngay lập tức Tô Uyên ném ý tưởng này ra khỏi đầu cô. Cô tiếp tục có chút lơ đễnh, trượt màn hình điện thoại. "Hả? Hot search lúc nãy đâu rồi?" Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Sau khi quẹt thẻ ngẫu nhiên vài lần, bỗng nhiên Tôi Uyên phát hiện ra rằng hot search mà trước đó xếp hạng nhất do Tổng Thiên Trang đánh giá về cô đã biến mất.
Không phải là sức nóng đã giảm cũng không phải bị tụt xếp hạng. Mà đúng hơn, nó hoàn toàn không có. Thật tò mò mà! Dù vậy, Tô Uyên chỉ cảm thấy hơi lạ rồi không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Có thể là nhà họ Tô hoặc nhà họ Lý đã nhìn thấy hot search đó xong thì dùng mọi biện pháp để gỡ bỏ rồi? Chỉ là lúc này cô không thể nghĩ rằng chuyện này lại có quan hệ lớn với người đàn ông mà cô vẫn đang nghĩ tới.
Ngay khi Tô Uyên định đặt điện thoại xuống. Đột nhiên, một hot search khác lại xuất hiện, gần như với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thứ hạng đang tăng dần lên.
Cuối cùng, cho đến khi đứng đầu danh sách hot search, chiếm vị trí đầu tiên! “Tập đoàn Trần Phương là Trần Thiên cùng người mẫu Vương Bảo Hân, gửi lời xin lỗi tới Tô Uyên”
Nhìn thấy hot search này, ngay lập tức Tô Uyên sững
Như thế nào nhân vật chính vẫn là cô?
Tô Uyên nhấp vào hot search kia, một đoạn video thật ấn tượng. Một nam một nữ xấu hổ quỳ rạp xuống đất, chân thành xin lỗi. "Tôi là Trần Thiên từ tập đoàn Trần Phương. Tôi muốn xin lỗi Tô Uyên vì những điều tồi tệ mà tôi đã bí mật nói sau lưng cô ấy. Mong cô tha thứ cho tôi." "Tôi là Vương Bảo Hân, một người mẫu, tôi... trước đây tôi đã nói bậy bạ về Tô Uyên và lúc đó tôi đã dùng những lời lẽ không hay. Tôi xin lỗi cô ấy, hy vọng... Tôi hy vọng Tô Uyên có thể tha thứ cho tôi...
Nhìn hai người xin lỗi, Tô Uyên hơi bối rối.
Có quá nhiều người nói xấu sau lưng cô nhưng cô không biết họ. Chỉ có Tổng Thiên Trang, người được gọi là ngọc nữ thanh thuần đã lên tiếng công khai trước truyền thông thôi.
Hơn nữa, tại sao hai người này lại xin lỗi cô? Còn đứng đầu trong bảng tìm kiếm nữa chứ. Vấn đề là ngoài cô người mẫu kia ra, một trong những nhân vật chính trong video lại là Trần Thiên của tập đoàn
Trần Phương, rõ ràng là rất bất thường.
Tuy nhiên, đây chỉ là một trong những video. Chẳng bao lâu sau đó, có rất nhiều ảnh và video lần lượt được đăng tải, được quay từ nhiều góc độ khác nhau.
Ngay sau đó, Tô Uyên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số những bức ảnh do những người dùng khác gửi đến. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có một nửa cơ thể nhưng Tô Uyên cảm thấy rất quen thuộc.
Bởi vì cô đã quá quen thuộc với dáng người cao thẳng cùng bộ quần áo kia. "Lâm Bình?"
Tô Uyên thì thầm.
Không thể nào, cô lắc lắc đầu. Lâm Bình đang ở Hải Châu, sao có thể đến Tây Ninh được chứ? Ngay cả khi anh thực sự đến Tây Ninh, làm sao anh có thể đắc tội đến nhà họ Trần và yêu cầu Trần Thiên cùng người phụ nữ kia phải xin lỗi cô được.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Uyên có chút choáng váng.
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Lâm Bình thì dường như anh không phải không thể làm những việc này. Lúc trước đối với Tôn Hiếu Hùng, không phải anh nói đánh thì lập tức đánh đó sao, cả Trần Hưng Phong anh cũng dám xử lý.
Tô Uyên phóng to bức ảnh, lại phóng to thêm lần nữa!
Sau đó, cô nhìn thấy một nửa bóng người, chiếc đồng hồ quen thuộc ngay trên cổ tay lộ ra. Mọi thứ đều quen thuộc, mọi thứ đều đúng.
Tô Uyên bất ngờ che môi, trong mắt cô chợt dâng lên một làn sương mù.
Thật... có thật là anh không? .