Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 173: Một gia đình tâm đầu ý hợp

Tô Uyên nhìn chằm chằm vào dáng người ở trong bức ảnh, trong lòng có chút hơi ngạc nhiên. Một lúc sau, cuối cùng Tô Uyên cũng không thể kiềm chế được nữa chuẩn bị soạn một tin nhắn rồi gửi cho Lâm

Bình.

Đây có phải sự thật hay không, điều này đối với cô... rất quan trọng!

Rất quan trọng! "Chuyện xảy ra ngày hôm nay, chính là do anh sao?"

Tô Uyên không nói rõ là chuyện gì nhưng nếu như người đó chính là Lâm Bình thì chắc chắn anh sẽ biết cô đang nói về chuyện gì.

Không sai.

Ngay sau khi Tô Uyên mở phần mềm trò chuyện lên, sau khi cô nhập tin nhắn và nhấn phím gửi xong thì lúc này Tô Uyên lại cảm thấy có chút hối hận.

Nếu như... đó không phải là câu trả lời mà cô mong muốn. Nếu như... là do cô đã nhận nhầm người

Thực ra anh không hề đến Tây Ninh, vậy thì có phải lúc này cô sẽ cảm thấy mình đã bị mất mất một điều gì đấy rất quan trọng đối với mình không?

Sau một lúc do dự

Tô Uyên phát hiện ra rằng khi cô gửi tin nhắn đó đi thì ngay lúc đó cũng có một tin nhắn được gửi tới cho cô gần như cùng lúc. "Tô Uyên, cô có đang ở nhà không?"

Người gửi tin nhắn tới cũng chính là người mà cô vừa mới gửi tin nhắn đi.

Sau khi đọc xong tin nhắn, Tô Uyên cảm thấy có chút sững sờ.

Đây có phải là tâm đầu ý hợp không?

Nếu không tại sao khi cô gửi tin nhắn cho Lâm Bình thì đúng ngay lúc này Lâm Bình cũng tình cờ gửi tin nhắn đến cho cô chứ. Tô Uyên khẽ cắn đôi môi nhỏ của mình, khỏe miệng cô bất giác nở một nụ cười. Trong nụ cười ấy phảng phất nét hạnh phúc giống như lúc cô ở khu chung cư An Khánh. "Đang ở nhà." Tô Uyên trả lời lại. "Là tôi!"

Tin nhắn lần này gần như lại được gửi đi vào cùng một khoảnh khắc, Tô Uyên vừa nhấn gửi tin nhắn đi thì cũng là là lúc cô nhận được tin nhắn của Lâm Bình.

Quả thực chính là anh

Tô Uyên căn chặt môi, anh có biết là anh đã đụng chạm với ai rồi không?

Đó chính là nhà họ Trần, chính là gia đình khiến cho hoàn cảnh của nhà họ Tô lúc này trở nên bất lực, đành phải bỏ tay mà không có biện pháp nào khác.

Nhà họ Trần mà ngay cả Tôn Hiếu Hùng và Trần Hưng

Phong cũng không thể là đối thủ, không thể nào so sánh với bọn họ được.

Mặc dù Tô Uyên nghĩ vậy thế nhưng trong lòng của cô lại cảm thấy rất ấm áp.

Sau đó, Tô Uyên ngay lập tức lại hỏi tiếp: "Anh... đang ở đâu?" Lần này, tin nhắn được gửi đi vẫn gần như là cùng một lúc, tin nhắn trả lời của Lâm Bình Thần cũng vừa đến. "Cô đưa Tô Phi Tuyết ra ngoài là có thể gặp được tôi rồi."

Sau khi đọc xong tin nhắn, Tô Uyên sửng sốt, nơi khỏe mắt của cô đã trở nên hơi ươn ướt. Anh không những đã đến Tây Ninh, mà anh còn đến chỗ của cô luôn sao?

Tô Uyên lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha.

Sau đó Tô Uyên nhìn sang Tô Phi Tuyết đang ngồi chăm chú xem phim hoạt hình nói: "Phi Tuyết, con có nhớ cha con không?"

Vừa nghe xong, Tô Phi Tuyết lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Uyên nói: "Mẹ, con nhớ cha!" “Cha đến rồi sao?” Tô Phi Tuyết có chút kích động.

Tô Uyên gật đầu lia lịa. "Mẹ đưa con đi gặp cha nha."

Tô Uyên đưa tay ra bế Tô Phi Tuyết lên. "Thích quá, thích quá đi!"

Tô Phi Tuyết vui vẻ nói với vẻ mặt cực kỳ mong đợi.

Khu biệt thự của nhà họ Tô có diện tích gần như bằng với một ngôi làng nhỏ, mỗi ngôi nhà đều có một cái sân riêng. Tô Uyên vẫn chưa lập gia đình nên đáng lý ra phải ở cùng với cha mẹ, thế nhưng lần này trở về nhà, nhà họ Tô đã phá lệ đặc cách cho Tô Uyên một cái sân nhỏ riêng.

Tô Uyên ôm chặt lấy Tô Phi Tuyết, mở cửa phòng bước vào khoảng sân.

Một làn gió mát lùa tới, có chút lạnh. Tuy nhiên, khi cô ngẩng đầu nhìn lên thì lại có một cảm giác ấm áp tỏa ra từ tận đáy lòng.

Ở đăng xa có một chiếc đèn Khổng Minh khổng lồ đơn độc đang dần dần bay lên không trung.

Trên chiếc đèn lồng là hình ảnh của một gia đình ba người xiêu xiêu vẹo vẹo, hai người lớn cùng một đứa trẻ con đang tay nắm tay kề vai sát cánh bên nhau. "Mẹ, mẹ, hình này là con vẽ á... "Người bên trái là cha, người bên phải là mẹ, người ở giữa bé tí xíu chính là con...

Sau khi nhìn thấy đèn Khổng Minh, Tô Phi Tuyết hào hứng nói.

Đúng vậy!

Ba dáng người xiêu vẹo đó chính là bài tập về nhà ở trường mẫu giáo của Tô Phi Tuyết khi vẫn còn ở Hải Châu. Bức tranh đó đến từ bàn tay nhỏ bé của Tô Phi Tuyết, có tên là "một gia đình"! "Cầu nguyện một điều ước gì đi!"

Điện thoại lại rung lên, tin nhắn của Lâm Bình hiện ra ngay trước mắt.

Cầu nguyện một điều ước sao?

Tô Uyên nhìn đèn Khổng Minh đang dần dần bay lên trời, cô chầm chậm nhằm đôi mắt lại. Nếu như có thể trở thành hiện thực vậy thì mong rằng có thể chúc phúc cho chúng tôi sẽ mãi mãi là một gia đình.

Mở đôi mắt ra, Tô Uyên nhìn Tô Phi Tuyết đang bắt chước theo động tác của mình, trên mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ và cảm động: "Phi Tuyết, con cầu nguyện gì thế?" “Con hy vọng rằng cha, mẹ và con, gia đình của chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.” Tô Phi Tuyết ngọt ngào nói.

Tô Uyên sửng sốt trong giây lát. “Phi Tuyết ngoan quá.” Tô Uyên chạm vào khuôn mặt dễ thương non nớt của Tô Phi Tuyết nói. Cập nhật chương mới nhất tại Tгцу*eлАРР.coм

Sau đó, đột nhiên cô lại thấy tò mò không biết Lâm

Bình đã cầu nguyện hay chưa? Điều ước của anh là gì? "Anh đã cầu nguyện chưa?" Tô Uyên nhắn tin hỏi. "Cầu nguyện rồi." "Có thể nói cho tôi biết anh đã cầu nguyện điều gì không?" "Một gia đình mãi mãi không rời xa nhau!"

Gia đình ba người của cô đều tâm đầu ý hợp.

Ngay lúc này, đôi mắt của Tô Uyên trở nên nhòe đi vì nước mắt thế nhưng cô lại nhoẻn miệng cười. Bọn họ không phải là một gia đình, nhưng bây giờ lại còn hơn cả một gia đình!

Thật tuyệt! "Thanh Sơn, anh không đi vào trong đó xem sao?"

Cách nơi ở của nhà họ Tô không xa, Chu Thanh nhìn chiếc đèn lồng Khổng Minh gần như đang dần biến mất trong bầu trời đêm rồi hỏi.

Nếu như Lâm Bình muốn nhìn thấy hai mẹ con Tôi Uyên, cho dù lực lượng an ninh của nhà họ Tô có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản được.

Thậm chí, không có ai có thể nhận ra được điều đó. “Không" Lâm Bình lắc đầu nói.

Sau đó anh hưởng ánh mắt mình về nơi xa xôi, khuôn mặt trầm tĩnh nói: "Nhà họ Tô, thà là đừng vào, còn nếu đã vào thì phải vào một cách đường đường chính chính" Bây giờ, vẫn chưa phải lúc. "Tài liệu về Tổng Thiên Trang cô đã điều tra được chưa?" Lâm Bình hỏi.

Tổng Thiên Trang là một nữ minh tinh sáng giá, thể nhưng trong mắt của Lâm Bình, cô ta lại chẳng khác gì một người bình thường cả

Quá khứ của cô ta, với năng lực của những tổ chức ngầm dưới trướng của Chu Thanh thì chỉ cần vài tiếng đồng hồ là có thể điều tra ra. "Tất cả đều ở đây!"

Chu Thanh lấy từ trong xe ra một xấp tài liệu rồi đưa cho cho Lâm Bình. Trong này không có gì khác, đó là một chuỗi lịch sử tình yêu của một ngọc nữ ngây thơ tự nhận mình là người chưa từng trải sự đời và vô tội trong mắt của công chúng! "Đúng là một ngọc nữ ngây thơ" Khóe miệng của Lâm

Bình nhếch lên một nụ cười mỉa mai. "Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lâm Bình xem qua tập tài liệu sau đó quay sang hỏi Chu Thanh. Trần Thiên và Bảo Hân đã xin lỗi.

Người tiếp theo đó chính là cô ngọc nữ ngây thơ Tống Thiên Trang!

Yên phận làm một ngọc nữ nổi tiếng thì lại không muốn, hà cớ gì phải đi làm nhục Tô Uyên rồi tìm cách dìm Tô Uyên xuống để nâng thân phận ngọc nữ của mình lên chứ? Cô ta nghĩ rằng sự nổi tiếng với sự chống lưng của tập đoàn Trần Phương của cô ta thì sẽ bảo đảm cho cô ta có thể bình an vô sự sao?

Nhưng đáng tiếc thật, lần này cô ta đã chọc tức nhầm người rồi! Ánh mắt của Lâm Bình trở nên lạnh lùng, càng lúc càng xoáy sâu vào khoảng không vô định...

Nhấn Mở Bình Luận