Chương 174: Anh thanh lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao
Bằng Lăng Tím.
Quán cơm nổi tiếng của Tây Ninh.
Bên trong phòng ăn cao cấp, có vài người đang ăn uống linh đình, cười nói rộn rã. Nếu như có người ngoài ở đây, chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên một vố bởi thân phận của những người đang ở bên trong gian phòng ăn này.
Bên trong phòng ăn có tổng cộng bốn người.
Người thừa kế hàng đầu của tập đoàn Trần Phương, đồng thời cũng là tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Thanh mà tập đoàn Trần Phương đang nắm giữ cổ phần, Trần Vũ Dương.
Ngọc nữ thanh thuần có chút tiếng tăm của giới giải trí, một trong những hoa đán trực thuộc công ty giải trí Thiên Thanh, Tổng Thiên Trang.
Em trai ruột của Trần Vũ Dương, chàng playboy chính hiệu của Tây Ninh, Trần Dương Châu.
Còn một người nữa, đối với Tây Ninh mà nói thì đó lại là một gương mặt có chút xa lạ. Nhưng bên trong gian phòng, ai nấy cũng đều coi anh ta là người đứng đầu.
Cho dù là người thừa kế hàng đầu của tập đoàn Trần Phương như là Trần Vũ Dương thì cũng có chút cung kính đối với anh ta. "Anh Khánh Toàn, không biết là khi nào chú ba mới có thể quay về vậy a?"
Trần Vũ Dương đích thân châm rượu cho người con trai đang ở trước mắt mang tên "Trần Khánh Toàn", người cùng họ với anh ta, sau đó cất lời hỏi. "Ba ngày sau, cha nuôi sẽ về nước. "Nhưng mà chắc là cha nuôi sẽ đi khiêu chiến với một vị tông sư trước, sau đó mới trở về."
Trần Khánh Toàn nói, anh ta chính là một trong những người con nuôi của Trần Tấn Long. Tuy nhiên, những người con nuôi khác của Trần Tấn
Long đều đã lần lượt chết đi bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Hiện giờ, chỉ có duy nhất một mình anh ta vẫn còn sống.
Kể từ sau khi anh ta được Trần Tấn Long phái về Tây Ninh, cho dù là nói về vai về thì anh ta ở nhà họ Trần chỉ có thể ngang hàng với thế hệ những người trẻ tuổi. Nhưng rất nhiều trưởng bối của nhà họ Trần đều đối xử với anh ta phải gọi là khách sáo đến cùng cực.
Sau mấy lần Trần Khánh Toàn giúp nhà họ Trần âm thầm ra tay, giải quyết hết một vài kẻ thù thì nhà họ Trần lại càng cung kính và tôn sùng anh ta nhiều hơn. Đồng thời, tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kì và cũng cực kì mong đợi Trần Tấn Long, người mà đến nay vẫn chưa quay về.
Trần Khánh Toàn đã lợi hại đến mức này rồi, vậy còn Trần Tấn Long thì sao?
Huống hồ, hiện nay nhà họ Tô sắp phải liên hôn với nhà họ Lý, tin tức mà Trần Tấn Long gửi về là kêu nhà họ Trần tạm thời án binh bất động, nhà họ Trần cũng có đôi chút cuống cuồng. "Bản lĩnh của anh Khánh Toàn đều đã thần thông đến như thế, thật đúng là khó mà tưởng tượng được chú ba sẽ lợi hại đến mức nào"
Trần Vũ Dương cười nói, bên trong mắt cũng chớp lóe lên một tia khát khao.
Tuy nhiên, anh ta cũng biết rằng mình không hề có khả năng luyện võ. Huống hồ, cho dù là cho anh ta một cơ hội và đặt ngay ở trước mắt, anh ta cũng sẽ không lựa chọn đi luyện võ đầu.
Anh ta là người thừa kế hàng đầu của tập đoàn Trần Phương, định sẵn là tương lai sẽ quản lí tập đoàn Trần Phương, trở thành con cá sấu khổng lồ của giới thương nhân, trong tay nằm giữ vô số tài sản và quyền lực.
Sau khi tin tức của Trần Tấn Long truyền đến, Trần Vũ Dương đã từng có một chút lo lắng. Nhưng biết được chủ ba Trần Tấn Long chưa từng kết hôn, cũng không có con cháu nối dõi. Cho dù là người con nuôi này của ông ấy, xem ra cũng chẳng hề có bất cứ ham muốn nào đối với tập đoàn Trần Phương, Trần Vũ Dương lập tức thu hồi lại nổi bận tâm trong lòng. "Chút bản lĩnh này của tôi, ở trước mặt cha nuôi căn bản chẳng là cái gì cả." "Hiện nay cha nuôi đã là tông sư cảnh giới siêu phàm, thật sự trở thành một nhân vật thuộc đẳng cấp như thần tiên. Nào có phải là điều mà những phàm phu tục tử như chúng ta có thể tưởng tượng được cơ chứ."
Trần Khánh Toàn lắc lắc đầu, thần sắc vẻ mặt chẳng có gì thay đổi nhưng trong nội tâm lại không nhịn được nổi lên từng cơn chế giễu
Cái tên Trần Vũ Dương này, ngay từ đầu còn thấp thoảng có chút kiêng dè anh ta. Nào có biết được, những năm này đi theo Trần Tấn Long bồn ba ở nước ngoài, còn mở mang hiểu biết về tổ chức hải ngoại lớn mạnh như Thiên Môn, sao anh ta lại để tâm đến chút sản nghiệp nhỏ nhoi này của nhà họ Trần được chứ?
Lần này, anh ta thân là quân tiên phong, được Trần Tấn Long phải về đây. Nhà họ Trần tưởng rằng Trần Tấn Long chỉ là muốn nâng đỡ vực nhà họ Trần đứng dậy, xưng bá giang hồ.
Không ngờ rằng, cha nuôi Trần Tấn Long dự cảm rằng tông sư sắp đến nên dự định mượn cơ hội này để mở rộng vây cảnh, khiến cho tổ chức Thiên Môn có thể thuận lợi tiến vào, từng bước xâm chiếm thế giới ngầm ở đây. Còn cụ ông nhà họ Trần đã qua đời từ lâu, Trần Tấn
Long hai mươi năm nay chưa từng quay về nhà, đối với nhà họ Trần mà nói rốt cuộc là còn có bao nhiêu tình nghĩa, ai có thể biết được cơ chứ?
Giúp đỡ nhà họ Trần, chỉ là thuận thế mà thôi, vốn không phải là có lòng mà làm điều đó.
Sau một hồi nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên, Trần Khánh Toàn hướng ánh mắt lên trên người của Tổng Thiên Trang đang ngồi bên cạnh.
Anh ta có chút đùa bỡn, nói: "Hôm nay, tôi có đọc được ở trên bảng tin tức, cô nói cô vẫn còn là chim non. Tôi lại có chút hiếu kì, có phải là thế hay không?"
Nếu đúng là thế, vậy thì anh ta còn có chút hứng thú.
Dù sao, đây cũng được coi là một nữ thần đại chúng, chinh phục cô ta thì vẫn rất có khoái cảm
Nghe xong, sắc mặt Tổng Thiên Trang có chút gượng gạo. Nhưng không dám có điều che giấu, cô ta chỉ đành thừa nhận sự thật: “Thưa anh Khánh Toàn, đó chỉ là hình tượng do công ty tạo ra cho tôi mà thôi. Đồng thời cũng là giúp cho tập đoàn Trần Phương hạ thấp Tô Uyên một chút, cho nên mới nói như vậy." "Ừm.
Trần Khánh Toàn gật gật đầu rồi không còn nhìn vào Tổng Thiên Trang thêm nữa. Nếu đã không còn là chim non, vậy thì anh ta chẳng còn hứng thú gì nữa.
Lúc này, Trần Vũ Dương lại lập tức mở miệng: "Anh Khánh Toàn, nếu như anh chỉ thích kiểu con gái thanh thuần, vậy thì tôi lập tức phải người đến phố đại học tìm vài cô hoa khôi thanh thuần đến đây... Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Trần Khánh Toàn hất hất tay. Nhìn thấy Tổng Thiên Trang, đó chẳng qua chỉ là anh ta nhất thời hứng thú mà thôi.
Chẳng qua chỉ là nước của giới giải trí, rất hỗn tạp. Những người như Tống Thiên Trang, cho dù mang hình tượng ngọc nữ thì cũng chỉ là vỏ bọc. Vậy thì đời tư rất có khả năng là tương phản hoàn toàn. Không biết là đã từng có bao nhiêu đàn ông, vì thế Trần Khánh Toàn đã mất đi hứng thú.
Nhưng điều này lại không hề chứng tỏ rằng anh ta chỉ thích mỗi chim non. "Tôi thì lại cảm thấy, cái cô nàng Tô Uyên đó khá là được đấy!"
Trần Khánh Toàn cười nói.
Tô Uyên, anh ta đã từng gặp. Vẻ đẹp ấy toát lên từ trong ra ngoài, mang một sự đẹp để tự nhiên và cả trí tuệ. Cho dù là đã từng có một đứa con gái rồi nhưng về khí chất của người phụ nữ trưởng thành được thêm lên trên người của cô cũng chỉ khiến cho cô càng thêm thu hút người khác mà thôi.
Không phải là kiểu mà loại phụ nữ nhìn rõ được bản chất thì sẽ khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm như Tổng Thiên Trang có thể so sánh được đâu.
Cho dù là Trần Khánh Toàn đi theo Trần Tấn Long, khoảng thời gian tung hoàng ở nước ngoài dài đẳng đẳng, từng gặp vô số phụ nữ, quốc gia nào cũng đều có nhưng người có thể sánh được với Tô Uyên thì cũng phải đếm trên đầu ngón tay. "Tô Uyên?" "Tuy rằng danh tiếng ở Tây Ninh không tốt lắm nhưng quả thật là một cực phẩm" Nói đến Tô Uyên, trong lòng của Trần Vũ Dương không khỏi cũng có chút rung động.
Phải biết là năm xưa Tô Uyên có thể được đánh giá là một trong bốn người phụ nữ đẹp nhất của Tây Ninh, điều này đã có thể thấy là không tầm thường rồi. "Nhưng mà nếu là người phụ nữ đó, e rằng không dễ hành sự.
Trần Vũ Dương cau mày nói.
Tô Uyên, là cô cả của nhà họ Tô, đối với cô mà nói thì dùng tiền không thể đập nổi đâu, trừ phi là cưỡng ép...
Nhưng, nếu như hiện giờ mà dám cưỡng ép với nhà họ Tô, vậy thì không chỉ đắt tội với một mình nhà họ Tô, mà còn có cả nhà họ Lý, một trong những thế gia với lịch sử hơn ba trăm năm.
Trước mắt, nhà họ Trần vẫn chưa thể gánh chịu được hậu quả như thế này. "Đối với các người mà nói, hiển nhiên là không dễ hành sự cho lắm nhưng đối với tôi mà nói thì mọi chuyện sẽ khác."
Bỗng nhiên Trần Khánh Toàn nói: "Các người có tin là cho dù tôi có ngủ với Tô Uyên thì cũng sẽ không có bất kì người nào biết được, cũng sẽ không để lại bất kì chứng cứ gì hay không?"
Lời nói của Trần Khánh Toàn được cất lên.
Đúng vào lúc Trần Vũ Dương và Trần Dương Châu không cần biết là có tin hay không thì đều sắp sửa nịnh hót một phen, cánh cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy ra.
Hai nam một nữ, ba người bước vào bên trong. Người đi đầu, là một người đàn ông dáng vóc cao ngất, tràn ngập khí thế bức người. "Tôi giết sạch hết mấy người cũng sẽ không có bất kì người nào biết được, cũng sẽ không để lại bất kì chứng cứ gì. Mấy người... có tin hay không?"
Âm thanh của người đó lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao.