"Cậu là cái thá gì mà dám lên giọng ở đây?" Đúng lúc này, Trần Dương Châu đứng lên, chỉ thẳng ngón tay về phía Lâm Bình. Nhưng Lâm Bình giả ngơ, không thèm quan tâm đến anh ta.
Anh nói với Diệp Thành: "Đóng cửa lại, đánh chó." "Vâng a." Diệp Thành trả lời.
Ngay sau đó anh ta xoay người, đẩy ghế đứng dậy rồi đóng cửa lại.
Thấy vậy, Lâm Bình mới dời tầm mắt về phía Trần Dương Châu, người vừa nói năng lỗ mãng với mình rồi tiếp tục nói: "Đánh chó" "Vâng ạ." Diệp Thành trả lời.
Sau đó cả người anh ta lao vụt lên nhanh như một con báo đang săn mồi, nhằm thẳng về phía Trần Dương Châu mà đánh. Trần Dương Châu thấy tốc độ của Diệp Thành nhanh như vậy thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau đó anh ta lại nhớ ra Trần Khánh Toàn đang đứng bên cạnh mình cũng là một đại cao thủ, nên việc gì mà ông ta phải sợ cơ chứ.
Ngay cả Trần Vũ Dương cũng chỉ cười chế giễu một cái rồi đi đến bên cạnh ba người. Anh ta không chỉ không lo lắng rằng người đang lao về phía Trần Dương Châu sẽ làm cho Trần Dương Châu bị thương mà ngược lại anh ta còn đang tự hỏi không biết người đó có thể chống đỡ nổi một chiêu của thuộc hạ Trần Khánh Toàn hay không.
Thậm chí anh ta còn đang nghĩ xem phải xử lý đám người này như thế nào vì họ đã phá hỏng không khí lịch sự, tao nhã trong suốt bữa ăn của mình.
Nhưng chỉ chốc lát sau. "A!" Trần Dương Châu hét lên một cách thảm thiết.
Cả lồng ngực của anh ta gần như lõm xuống sau đó bay ngược ra ngoài rồi đập thẳng người lên tường. "Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Lúc này Trần Dương Châu mới rơi từ trên vách tường xuống. Vừa rơi xuống, anh ta đã nằm dí trên đất, hướng thẳng mặt về phía Lâm Bình. Tình cảnh này nằm ngoài dự đoán của Trần Dương Châu và Trần Vũ Dương.
Nhất là Trần Vũ Dương, lúc này sắc mặt anh ta hoàn toàn thay đổi. "Anh Khánh Toàn, sao anh... sao anh không ra tay cứu Dương Châu?" Vẻ mặt của Trần Vũ Dương hơi khó coi.
Bọn họ đối xử với Trần Khánh Toàn như khách quý, thiết đãi anh ta những món ngon, mời anh ta uống những loại rượu tốt, đáp ứng tất cả những yêu cầu mà anh ta đặt ra. Thế nhưng bây giờ Trần Khánh Toàn lại chỉ trơ mắt đứng nhìn em trai anh ta bị đối phương đánh bay ra ngoài bằng một quyền mà thờ ơ không nhúc nhích? "Ngậm miệng lại." Nghe Trần Vũ Dương hỏi như vậy thì Trần Khánh Toàn chỉ mắng một câu
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trần Vũ Dương tối sầm lại. Bây giờ thì oai quá rồi nhỉ? "Không muốn chết thì tránh sang một bên đi. Trần Khánh Toàn bổ sung.
Hå?
Bây giờ Trần Vũ Dương mới cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm. Chẳng biết từ lúc nào mà trên trán Trần Khánh Toàn cũng vương đầy những giọt mồ hôi lạnh, vẻ căng thẳng tràn ngập trên khuôn mặt anh ta.
Nhưng ánh mắt của Trần Khánh Toàn không hề nhìn về phía người đã dùng một chưởng đánh bay em trai anh ta mà ngược lại, ánh mắt ấy cứ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang đứng phía bên kia một cách gắt gao, anh ta vừa nhìn vừa tiến từng bước về phía đó. "Xin hỏi anh là ai?" Trần Khánh Toàn lên tiếng, giọng nói hơi run rẩy.
Tôi là ai ấy à?
Bước chân của Lâm Bình dừng lại, anh nhìn Trần
Khánh Toàn rồi nói bằng giọng thản nhiên: "Tôi là chồng của Tô Uyên!"
Chồng của Tô Uyên?
Trần Vũ Dương sững người, mà đột nhiên con người trong mắt Trần Khánh Toàn co rút kịch liệt. Bởi vì khi giọng nói của Lâm Bình vừa cất lên thì đột nhiên anh di chuyển vị trí, lao đến trước mặt Trần Khánh Toàn từ lúc nào không hay.
Sau đó anh tung ra một chưởng khiến Trần Khánh Toàn có cảm giác như thể mưa to gió lớn đang kéo tới còn núi cao thì đang sập xuống vậy.
Trần Khánh Toàn hoảng sợ đến mức thay đổi cả sắc mặt, anh ta vội vàng giơ hai tay lên trước ngực để ngăn cản một chiêu này của Lâm Bình. Nhưng cuối cùng, số phận của Trần Khánh Toàn còn thể thảm hơn Trần Dương Châu.
Chỉ dùng một chiêu mà Lâm Bình đã đánh Trần Khánh Toàn bay ra ngoài rồi đập thẳng người lên tường. Nhưng tình cảnh của anh ta không được may mắn như Trần Dương Châu, bởi trên tường chỗ mà anh ta đập vào nứt ra một cái hố hình người, mà Trần Khánh Toàn thì bị ghim lại trên tường như một cây đinh bị đóng chặt.
Một lúc lâu sau, người anh ta mới từ từ rơi xuống bên cạnh Trần Dương Châu, gương mặt thì cũng hướng về phía Lâm Bình. "Phụt!"
Trần Khánh Toàn lại phun ra một ngụm máu tươi, trong ngụm máu còn lẫn một chút nội tạng. Ngay lập tức toàn bộ cơ thể anh ta trở nên uể oải, giống như đột nhiên già đi hơn mười tuổi vậy.
Trần Vũ Dương đứng một bên nhìn thấy cảnh này thì tế rần da đầu, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu rõ tại sao vừa nãy Trần Khánh Toàn lại trơ mắt đứng nhìn em trai mình bị người ta đánh bay chỉ bằng một quyền mà không hề ra tay cứu giúp.
Hóa ra là do chính bản thân Trần Khánh Toàn cũng không thể chịu được một chưởng của người đó.
Nhưng con mẹ nó, rốt cuộc thì người này người này là ai vậy hả? Là ai mà có thể dùng một chưởng đánh bay Trần Khánh Toàn, chính là người có võ nghệ cao cường, có thể lấy đầu người xuống trong yên lặng của nhà họ Trần. Khi ở trước mặt người này thì cao thủ như Trần Khánh Toàn cũng không thể đỡ được một chiêu!
Nhưng điều này vẫn chưa là gì cả, bởi vì ngay sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Trần Vũ Dương và Tổng Thiên Trang, Lâm Bình tiến tới rồi nhìn xuống mặt đất nơi mà Trần Khánh Toàn đang gắng gượng bò dậy. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Sau đó anh giơ chân đạp xuống. Ngay lập tức, Trần Khánh Toàn bị Lâm Bình đạp cho năm rạp xuống mặt đất.
Lâm Bình cúi đầu, rủ mi mắt xuống. "Dám có suy nghĩ không chính đáng với người phụ nữ của tôi, các người muốn chết như thế nào cho đẹp một chút đây?" Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng. "Tôi.." Vẻ đau đớn ngập tràn trên khuôn mặt của Trần Khánh Toàn.
Đối phương mới chỉ đánh ra một chưởng mà dường như lục phủ ngũ tạng của anh ta đã bị tổn thương hết rồi, lúc này Trần Khánh Toàn lại có cảm giác tính mạng của mình đang treo lơ lửng trên suy nghĩ của đối phương.
Anh ta và Trần Vũ Dương đều giống nhau, cả hai người đều đang thầm gào thét trong lòng. Con mẹ nó, rốt cuộc thì người này người này là ai vậy hả? Là quái thai từ đầu xuất hiện thế hả?
Có vẻ như cậu ta trẻ hơn mình rất nhiều, nhưng kể từ lúc bắt đầu xuất hiện, cậu ta đem lại cho mình cảm giác như đang bị ai đó theo dõi và có một luồng khí cực mạnh bao trùm lấy mình làm cho mình không dám nhúc nhích. Mà ngay sau đó, dù chỉ là một chiêu của cậu ta mà một siêu cao thủ với nội lực cực kỳ hoàn hảo như mình lại không thể đỡ được.
Chỉ một chưởng của anh thôi cũng đủ làm cho Trần
Khánh Toàn bị thương nặng. Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, đây là lần đầu tiên.
Nhưng cuối cùng thì Trần Khánh Toàn vẫn nhận ra một điều rằng đối phương có thể kết thúc mạng sống của anh ta bất cứ lúc nào. "Xin nói để anh biết, cha nuôi của tôi là người có thể lực ngầm vô cùng ghê gớm ở nước ngoài, chính là Trần Tấn Long, một trong bốn đại cao thủ của Thiên Môn. Bây giờ cha nuôi tôi đã đạt đến cảnh giới của Tông Sư rồi." Trần Khánh Toàn nói vội vàng.
Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì Lâm Bình đã cắt ngang. "Đúng là ông ta đã đạt đến cảnh giới của Tông Sư đấy." "Nhưng Tông Sư thì làm sao hả?" Một nụ cười lạnh lùng treo bên khóe miệng của Lâm Bình.
Vừa nói dứt lời, Lâm Bình lại đánh ra một chiêu. Đột nhiên hơn mười bình rượu ngon đang đặt ở một bên bay lên trời, nối thành một hàng dài rồi bay thẳng đến chỗ Trần Khánh Toàn đang nằm.
Âm!
Âm!
Âm!
Hơn mười bình rượu liên tục nện vào đỉnh đầu Trần Khánh Toàn rồi vỡ tan tành thành nhiều mảnh. Cho dù Trần Khánh Toàn là một đại cao thủ với nội lực hoàn hảo cũng không thể chịu được đòn đánh với cường độ cao như vậy, nhất là bị đánh liên tiếp vào nơi mỏng manh là đầu như thế.
Chờ khi bình rượu cuối cùng rơi xuống thì toàn bộ đầu của Trần Khánh Toàn đã đỏ tươi.
Mãi đến lúc này, Trần Khánh Toàn mới gắng gượng bật ra một câu bằng vẻ kinh hãi: "Hóa ra cậu... hóa ra cậu đã đạt đến cảnh giới của Tông Sư rồi hả?"