Chương 178: Cứ cho anh làm bạn trai cô đi
Một tên Trần Thiên nhà họ Trần còn phải xin lỗi Tô Uyên không ngừng. Bây giờ chỉ là một tiểu hoa đán nho nhỏ tên Tổng
Thiên Trang được công ty giải trí Thiên Thanh thuộc tập đoàn giải trí Trần Phương nâng đỡ làm sao dám không công khai xin lỗi Tô Uyên được.
Quá khứ khi còn chưa nổi tiếng của cô ta có rất nhiều chuyện tình. Lại còn bị tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Thanh là Trần Vũ Dương – Người thừa kế trẻ tuổi nhất tập đoàn Trần Phương tự mình tuyên bố xác nhận.
Chuyện này, tên Trần Vũ Dương này điên rồi sao?
Gần như là không cần nghĩ, những người nhà họ Tô hiểu rõ, tin tức này vừa tung ra sẽ gây ra ảnh hưởng lớn thế nào với nhà họ Trần. ít nhất, Trần Vũ Dương sẽ bị cuốn vào phong ba dư luận.
Họ đã tiêu tốn nhiều tiền, nhiều tài nguyên để bồi dưỡng Tống Thiên Trang như vậy, nhưng trong một đêm đã bị hủy hoại hết.
Đối với nhà họ Trần đã dốc biết bao nhiêu là vốn vào công ty giải trí Thiên Thanh, không biết sẽ gây ra một cú đánh mạnh thế nào.
Dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng đã có thể tưởng tượng được. Tuy rằng không hiểu hành động này của Trần Vũ Dương có ý gì.
Nhưng... “Chuyện tốt, là chuyện rất tốt đó”
Sau khi trải qua khiếp sợ, nét mặt tất cả mọi người đều lộ rõ vui mừng. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Thái Trọng tuy vui nhưng dù sao cũng đã là người trải qua sóng gió vài chục năm rồi, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua, vì thế mà vô cùng trầm ổn.
Ông ta bắt đầu suy đoán về nguyên nhân của chuyện
Bởi vì, chuyện này rất không bình thường.
Mà lúc này, Tô Uyên cũng đã thấy được tin tức đang sôi trào trên mạng. Tức khắc, đôi mắt to tròn của Tô Uyên trợn trắng.
Trước đó không lâu Tống Thiên Trang còn làm trò trước giới truyền thông, châm chọc nhục nhã vậy mà giờ lại xin lỗi?
Đương nhiên, tuy rằng trên tin nóng mọi người chỉ tập trung thảo luận về chuyện tình của Tổng Thiên Trang. Còn lời xin lỗi với cô thì có rất ít người chú ý đến.
Nhưng, thật sự là Tổng Thiên Trang đã công khai xin lỗi cô.
Tô Uyên nghiến chặt răng, trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng cao lớn đỉnh bạt kia. này.
Chẳng lẽ, lại là anh làm?
Mà trong lúc Tô Uyên đang miên man suy nghĩ, có một tin nhắn được gửi đến.
Đến từ Lâm Bình.
Giờ phút này, trong lòng cô chỉ suy nghĩ về người kia. “Thấy chưa?” Chỉ có hai chữ, nhưng lại làm cho lòng Tô Uyên ngập tràn ấm áp. “Cảm ơn.” Tô Uyên hồi thần. Đuôi mắt cô ướt át, khỏe mỗi đong đầy nụ cười.
Cô không biết tại sao Lâm Bình lại làm được, nhưng cô cũng không hỏi.
Chỉ cần biết rằng anh làm chuyện này là vì cô, vậy là đủ rồi. “Người một nhà, không cần cảm ơn.
Cô là người phụ nữ của anh, là mẹ của con gái anh, sao anh có thể để người khác bắt nạt cô được?
Tô Uyên cười.
Khóe miệng cô tràn đầy hương vị của hạnh phúc.
Người một nhà, thật tốt. Cuối cùng Tô Uyên hồi phục được tinh thần: “Chú ý an toàn, nhớ phải cẩn thận.
Anh là người mà cô thuê, là cha của Tô Phi Tuyết, anh vì cô mà làm hết tất cả mọi chuyện, cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng, nhà họ Trần không phải dễ chọc vào cho nên anh nhất định phải bình an. “Uyên, con ngủ rồi sao?” Giọng nói của mẹ vang lên từ ngoài cửa. “Con chưa ngủ." Tô Uyện nhanh đi ra mở cửa, cô nhìn thấy cả cha mẹ đều đang đứng bên ngoài. Tô Uyên nhanh mở cửa mời họ vào. “Cha, mẹ, trễ thế này rồi sao hai người lại đến đây?” Tôi Uyên có hơi bất ngờ. “Tại sao không thể, mẹ còn không thể đến thăm con gái mình à?” Mẹ Tô cười nói. “Đương nhiên có thể rồi mẹ” Tô Uyên nhanh ôm lấy cánh tay của mẹ mình.
Lúc này, Tô Phi Tuyết cũng nhảy từ trên ghế sô pha xuống, lon ton chạy về phía Trình Thục Nữ. “Bà ngoại.
Tô Phi Tuyết mỉm cười ngọt ngào kêu lên, sau đó nhào vào trong lòng ngực bà ngoại. “Phi Tuyết thật ngoan. Nhìn thấy Tô Phi Tuyết chạy lại,
Trình Thục Nữ lập tức vứt bỏ Tô Uyên rồi bế Tô Phi Tuyết lên. “Ông ngoại”
Tiếp đó Tô Phi Tuyết nhìn sang bên cạnh, ngọt ngào gọi Tô Hùng Cường nho nhã nhưng không kém phần khí phách đứng bên cạnh.
Tô Hùng Cường vốn là người ít cười ít nói nhưng vừa nhìn thấy Tô Phi Tuyết đã không nhịn được mà nở nụ cười. Dù sao Tô Phi Tuyết cũng là cháu ngoại ruột của ông. Sau khi đùa giỡn với Tô Phi Tuyết, Trình Thục Nữ bèn ôm cô bé sang một bên chơi.
Còn Tô Hùng Cường lại nghiêm túc nhìn Tô Uyên. “Uyên, con nói thật cho cha biết đi, chuyện Trần Thiên và Trần Vũ Dương tối nay con biết người nào làm đúng không?” Tô Hùng Cường hỏi.
Cho dù là Trần Thiên hay là Trần Vũ Dương, nhắc đến chuyện này đều có liên quan đến việc xin lỗi Tô Uyên.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ, Tô Uyên sẽ biết rõ ngọn nguồn trong đó. “Con biết.” Tô Uyên gật đầu, cũng không định giấu giấm.
Huống chi, muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được, dùng năng lực của nhà họ Tô ở Tây Ninh, tuy rằng bây giờ tập đoàn nhà họ Tô liên tục bị nhà họ Trần đánh bại, tình hình rất bấp bênh. Nhưng sau khi nhà họ Tô quật khởi, nội lực trong vài chục năm tới sẽ không thể khinh thường.
Qua một thời gian nữa nhất định nhà họ Tô có thể điều tra ra. “Người đó là ai? Có liên quan gì với con?” Tô Hùng
Cường nhìn con gái mình rồi hỏi “Là cha của Phi Tuyết.” Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Uyên quyết định nói ra. “Cái gì?” Tuy rằng Tô Hùng Cường là người có địa vị cao, gặp qua sóng to gió nào cũng không thể hiện thái độ trên nét mặt. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Nhưng sau khi nghe thấy đáp án này, Tô Hùng Cường vẫn bị dọa cho ngơ ngác hồi lâu. “Cha ruột của Phi Tuyết?” Tô Hùng Cường nhíu mày.
Những năm gần đây, nhà họ Tô cũng không biết cha ruột của Tô Phi Tuyết là ai, hỏi Tô Uyên, Tô Uyên cũng không chịu nói, tại sao bây giờ lại quyết định nói? “Không phải.” Tô Uyên lắc đầu: “Nhưng bây giờ anh ấy chính là cha của Phi Tuyết. “Sau này Phi Tuyết cũng chỉ có một người cha là anh ấy” Tô Uyên nói. Tô Hùng Cường nhíu mày. Không phải là cha ruột của Tô Phi Tuyết.
Vậy rốt cuộc cha ruột của Tô Phi Tuyết là ai?
Có điều, Tô Hùng Cường không tiếp tục truy hỏi vấn đề không có khả năng nhận được đáp án. Cùng lúc đó, ông cũng nhận ra được điều gì đó trong lời nói của Tô Uyên. Tô Hùng Cường: “Cậu ta là bạn trai... Của con?”
Bạn trai?
Đúng vậy.
Cô chưa kết hôn. Trong mắt cha, anh chỉ là bạn trai của cô, chỉ mới được cô công nhận là cha của Tô Phi Tuyết mà thôi.
Có điều, kỳ thật nha. Anh chỉ là một người làm công được cô thuê thôi mà.
Chỉ là, nếu nhà họ Tô không gặp phải nguy cơ, cô không có gánh nặng tâm lý, rảnh rỗi suy nghĩ cho bản thân mình.
Vậy, một ngày nào đó cô thật sự muốn lấy chồng.
Ừm. Cô đồng ý gả cho người đàn ông kia. Bởi vì anh là cha của Tô Phi Tuyết. Bởi vì, bọn họ là người một nhà.
Cho nên cứ cho anh là bạn trai cô đi.
Chỉ là không biết anh có đồng ý hay không.
Nhưng nếu anh thật sự yêu thương Tô Phi Tuyết, lại đến Tây Ninh, không sợ đắc tội với nhà họ Trần còn muốn làm cho họ xin lỗi cô, làm nhiều chuyện như vậy...
Nói vậy, hẳn là anh cũng đồng ý nhỉ?
Coi như là anh đồng ý đi.
Tô Uyên gật đầu.
Thấy Tô Uyên gật đầu, Tô Hùng Cường thở dài, không quan tâm những chuyện khác, ít nhất người đàn ông này vì con ông mà dám ép những người đã nhục mạ con bé cúi đầu xin lỗi con bé.
Vậy chính là một người đàn ông thực thụ.
Có điều Tô Hùng Cường vẫn tiếp tục hỏi: “Uyên, con biết rõ điều cậu ta làm đêm nay có ý nghĩ gì đúng không?” “Biết.” Tô Uyên gật đầu. “Vậy con có biết nếu nhà họ Lý biết cậu ta là bạn trai con, làm chuyện này là vì con sẽ có nghĩa là gì không?” Tôi Hùng Cường lại hỏi thêm một lần nữa.
Vào lúc này Tô Uyên lại im lặng. “Cậu ta là ai?” Tô Hùng Cường lại hỏi.
Nhưng lúc này, hiển nhiên là ông muốn hỏi tên, muốn biết cụ thể người đó là ai. “Cha, mọi người muốn làm gì?” Tô Uyên dấy lên cảnh giác. “Ông cụ muốn mời cậu ta đến nhà họ Tô dự tiệc vào ngày mai.” Tô Hùng Cường trầm giọng nói.