Chương 179: Nếu không thì gọi em là mẹ con bé?
Tây Ninh, trong một căn biệt thự.
Lâm Bình ngồi trên chiếc số pha đặt trong phòng khách, nhìn tin tức đang sôi trào trên mạng, vẻ mặt hiện lên sự lạnh nhạt.
Không ngờ tới anh đến Tây Ninh, còn chưa kịp liên lạc với nhà họ Lý, còn chưa kịp xử lý đám nhãi nhép mơ ước người phụ nữ của anh thì đã xử lý nhà họ Trần rồi.
Có điều, cũng chẳng có vấn đề gì.
Dù sao hai nhà này trước sau gì cũng đều phải dọn dẹp một chút.
Có điều chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Ngay lúc Lâm Bình sắp thả di động xuống, di động bỗng nhiên rung lên.
Có một cuộc điện thoại đến, nhìn tên người hiển thị trên màn hình, trong ánh mắt lạnh nhạt như muốn giết người của Lâm Bình lại như không nhịn được mà xuất hiện một chút tươi cười nhàn nhạt. “Alo, Uyên, cô chưa ngủ sao?” Lâm Bình nhận cuộc gọi, dịu dàng hỏi. “Hừ." Tô Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Ai cho anh gọi tôi là Uyên?” “Vậy tôi nên gọi cô là gì? Bà chủ?”
Lâm Bình cười nói: “Nhưng mà hợp đồng lao động giữa chúng ta đã bị xóa bỏ. Lúc Tô Uyên rời khỏi Hải Châu, hợp đồng lao động đã bị xóa bỏ.
Tô Uyên còn thanh toán cho Lâm Bình tiền lương gấp mười lần, nói là bồi thường. “Nếu không thì gọi cô là mẹ bọn trẻ?" Bỗng nhiên, Lâm
Bình cười hỏi.
Sắc mặt Tô Uyên ở đầu bên kia lập tức đỏ lên. “Anh im đi... Tô Uyên hừ một tiếng rồi nói.
Cách xưng hô nay thật là quê mùa mà.
Nhưng vừa nói xong ba chữ này, dường như gương mặt Tô Uyên lại càng đỏ hơn một chút. Sao, tại sao lại giống như là tán tỉnh nhau vậy nè? Trên thực tế cô và Lâm Bình không có chút quan hệ nào cả.
Sau đó Tô Uyên lập tức nghiêm túc nói: “Bởi vì chuyện đêm nay, nên ngày mai ông nội của tôi muốn mời anh đến nhà họ Tô ăn cơm, là để cảm ơn. “Khi nào?” Lâm Bình không trêu ghẹo cô nữa, hỏi. “Vào sáu giờ tối!” Tô Uyên nhỏ giọng nói, rồi có hơi do dự nói tiếp: “Có điều có lẽ là bọn họ không có ý tốt.” "Không sao" “Tôi sẽ đến đúng giờ. Ánh mắt Lâm Bình trở nên thâm thủy.
Nhà họ Tô đã có lời mời, sao lại không đi được chứ. Nếu muốn đi, vậy thì anh sẽ không đến bằng tay không. Vừa lúc cũng đến để nhìn thái độ của nhà họ Tô.
Nếu thái độ nhà họ Tô thân thiện, nể mặt Tô Uyên, Lâm Bình không chỉ giúp nhà họ Tô giải quyết hết toàn bộ rắc rồi mà còn sẽ giúp nhà họ Tô lên một tay.
Nhưng nếu, còn ép Tô Uyên gả vào nhà họ Lý... Vậy phải hỏi anh có đồng ý hay không đã
Bệnh viện Nhân Dân số 1 Tây Ninh.
Ngoài phòng cấp cứu lúc này đã tụ tập không ít người. Đều là những người đứng đầu nhà họ Trần ở Tây Ninh.
Trong đó, người dẫn đầu chính là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trần ở Tây Ninh, chủ tịch tập đoàn Trần Phương, anh họ của Trần Tấn Long Trần Thiên Thành.
Vẻ mặt của Trần Thiên Thành lúc này có thể nói là vô cùng khó coi. “Có tra được tư liệu của đối phương không?” Vẻ mặt
Trần Thiên Thành đầy u ám hỏi.
Còn Trần Vũ Dương đang nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh: “Chưa được, còn đang cho người điều tra. “Có điều... Trần Vũ Dương hơi ấp a ấp úng nói. “Có điều gì?” Trần Thiên Thành nhìn người con trai mà ông ta vô cùng tự hào, đanh giọng hỏi. “Trước khi Trần Khánh Toàn ngất xỉu có từng nói đối phương tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc vào, chờ khi chủ ba về, để chủ ba quyết định. Trần Vũ Dương nói nhanh.
Chú ba, đó chính là Trần Tấn Long còn chưa trở về. Tới tận bây giờ, vẻ mặt Trần Vũ Dương vẫn còn trắng bệch vì sợ hãi.
Người kia, quá độc ác
Trong mặt bọn họ Trần Khánh Toàn chính là người siêu cấp lợi hại, là cao thủ hàng đầu trong tất cả những người siêu việt, nhưng lại bị người đó dễ dàng phế đi. Xương cốt toàn thân đều bị đứt rời trở thành một người tàn phế.
Quan trọng là đối phương vừa vung tay lên, mười mấy bình rượu đã ào ào lũ lượt bay về phía Trần Khánh Toàn, nên lên trên đầu anh ta, năng lực điều khiển vật ở khoảng cách như vậy đã gần như là thần thông, càng làm cho Trần Vũ Dương chấn động không thôi.
Trước mặt người như vậy, tiền tài, quyền thế, địa vị, tất cả chỉ là mây bay. Nếu có thể, Trần Vũ Dương tuyệt đối không muốn gặp lại người kia.
Tuy rằng từ đầu tới đuôi Lâm Bình cũng không hề làm anh ta bị thương, nhưng đã để lại bóng ma thật sâu trong lòng anh ta.
Thật là đáng sợ
Mà sau khi nghe toàn bộ chân tướng từ Trần Vũ
Dương, mọi người nhà họ Trần đền rơi vào im lặng.
Cảm giác giống như là nghe sách trời.
Trên thế gian này còn có người có năng lực mạnh đến vậy sao?
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Hơn nữa, vũ lực mà Trần Khánh Toàn từng thị triển đã thay đổi nhận thức về thế giới này của bọn họ, không phải là bọn họ không tin. “Từ khi nào mà nhà họ Trần đắc tội với một nhân vật lợi hại đến vậy?” Vẻ mặt Trần Thiên Thành sầm sì đến mức gần như có thể vắt ra nước. “Chuyện này, có thể nào do nhà họ Lý làm hay không? “Đúng vậy, dù sao nhà họ Lý muốn cưới Tô Uyên vào nhà, mà tối nay lại xảy ra những việc này, đều là để xin lỗi Tô Uyên, nếu như nghĩ do nhà họ Lý làm thì không phải là không có khả năng
Tất cả người nhà họ Trần đều sôi nổi bàn luận. “Cho dù nhà họ Tô làm hay là nhà họ Lý làm, tạm thời chúng ta đều không thể làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, chờ Tấn Long trở về đi. Cuối cùng, Trần Thiên Thành đen mặt nói. “Anh cả, Tấn Long rất lợi hại, có điều... “Chúng ta có cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước không?” Có người nói nhỏ bên tai Trần Thiên Thành. Đã hai mươi năm rồi Trần Tấn Long chưa về nhà, nếu thật sự lợi hại như Trần Khánh Toàn nói, giống như là nhân vật thần thoại thì năng lực nhất định không thể tượng tượng được. Tamlinh247.vn trang web *cập nhật nhanh nhất
Vậy có khi nào Trần Tấn Long sẽ trở về đoạt quyền hay không, chức gia chủ nhà họ Trần, chiếc ghế chủ tịch tập đoạn Trần Phương?
Trần Thiên Thành hơi lắc đầu. Ông ta đã ăn sâu bén rễ ở tập đoàn Trần Phương, Trần Tấn Long trở về, cho dù là có dã tâm với tập đoàn Trần Phương nhưng ông ta không có chút gốc rễ nào, sẽ chẳng thể gây ra được sóng gió gì.
Đương nhiên, quan trọng chính là Trần Thiên Thành hoàn toàn cảm thấy Trần Tấn Long không có dã tâm nào với tập đoàn Trần Phương.
Dù sao, nửa năm qua Trần Tấn Long đã cung cấp cho tập đoàn Trần Phương một nguồn tài chính khổng lồ để giúp nó phát triển. Tổ chức Thiên Môn ở nước ngoài của Trần Tấn Long chính là rồng trong một cõi, chưa chắc đã nhìn vừa mắt miếng bánh tập đoàn Trần Phương này.
Về điểm này, đương nhiên là Trần Thiên Thành thấy được rõ ràng.
Ông ta chỉ hy vọng có thể ôm lấy cái đùi của Trần Tấn Long, cơ hội giá trị ngàn năm mới có một lần, có thể giúp cho Trần Phương phát triển lớn mạnh.
Nhà họ Lý ở Tây Ninh.
Trong căn phòng ngủ xa hoa được trang trí theo phong cách cổ xưa.
Một người đàn ông trung niên trông đầy khôn khéo và khí phách đang dựa trên đầu giường, đang lật xem một quyển sách về kinh tế nổi tiếng.
Một người phụ nữ trung niên ung dung xinh đẹp được chăm sóc cực tốt, mặc cái váy ngủ tơ lụa màu tím đi ra từ trong phòng tắm.
Sau khi lên giường, người phụ nữ xinh đẹp ấy liếc mặt về phía người đàn ông đang đọc sách, ung dung nói: “Dương Sinh, anh đã biết chuyện tin nóng đầy ầm ỹ của nhà họ Trần và Tô Uyên tối nay chưa?”
Người đàn ông trung niên chính là đương gia đương nhiệm nhà họ Lý, người chèo lái tập đoàn Lý Lân Lý Dương Sinh.
Còn người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó chính là vợ của Lý Dương Sinh, mẹ của Lý Nguyên Bảo Chung Nhân
Linh.
Nghe vậy, Lý Dương Sinh gấp quyển sách trong tay lại, đặt sang một bên, nhìn về phía Chung Nhân Linh: “Đã thấy “Có điều, chuyện này không phải do nhà họ Tô làm.