Chương 183: Tôi tới rồi đây!
Tô Uyên, cái con nhỏ đáng ghét làm bôi đen danh dự nhà họ Tô thì làm sao đủ tư cách phẩm chất gả cho nhà họ Lý danh giá bấy nhiêu năm nay chứ?
Trong cả gia đình nhà họ Tô, chỉ có một người con gái duy nhất mới đủ tư cách và tiêu chuẩn. Đó chính là con gái bà ta, Tô Bảo Ngọc.
Chu Kim Thanh không tin khi nhà họ Lý đã biết bây giờ Tô Uyên đã có một người bạn trai, và người đó vì Tô Uyên mà đang làm mưa làm gió ở Tây Ninh, lại còn dám hiện ngang bén mảng tới nhà họ Tô, ân ái yêu chiều Tô Uyên mà nhà họ Lý vẫn còn muốn cưới một người phụ nữ như vậy về nhà.
Tới lúc đó, liệu có thể sẽ thay thế bằng việc gả con gái của bà ta là Tô Bảo Ngọc để kết thông gia với nhà họ Lý không?
Càng nghĩ như vậy, Chu Kim Thanh lại càng cảm thấy phấn khích. Chu Kim Thanh nghĩ rằng điều này rất có khả năng.
Dù sao thì nhà họ Lý cũng đã thông báo chuyện kết hôn với nhà họ Tô rồi, bất luận là nhà họ Lý hay nhà họ Tôi thì đều là dòng tộc giàu có quyền quý ở Tây Ninh.
Một khi đã thông báo chuyện kết thông gia thì chắc chắn sẽ không thể thay đổi giữa chừng được. Ngay cả khi không có Tô Uyên thì cũng sẽ kết hôn với những người con gái khác trong gia đình nhà họ Tô.
Đây không phải là điều chưa từng xảy ra trước đây đối với những dòng họ giàu có quyền quý. Dù sao thì lúc đầu việc Chu Kim Thanh có thể gả cho
Tô Minh Thành để vào nhà họ Tô cũng chính là vì bà ta đã lén dùng một số thủ đoạn.
Cho nên sau khi Chu Kim Thanh đến sân trong gần nơi Tô Uyên đang ở thì bà ta không đi vào trong.
Lúc này, Tô Uyên đang ở trong nhà, cô đang trang điểm sửa soạn cho Tô Phi Tuyết, Trình Thục Nữ cũng đứng kế bên.
Bọn họ vẫn luôn ở trong nhà nhưng khi Chung Nhân Linh đến đột ngột như vậy thì họ lại không biết gì về chuyện này.
Dưới sự khéo léo chăm chút của Tô Uyên, lúc này Tôi Phi Tuyết giống như một cô công chúa nhỏ lộng lẫy, xinh đẹp dễ thương với một đôi mắt thông minh long lanh, đôi mắt cười của cô bé chớp chớp nhẹ vài cái trông thật cuốn hút. "Mẹ, khi nào cha mới tới thế?" Tô Phi Tuyết lại hỏi lại. Kể từ khi biết tối nay Lâm Bình sẽ đến, Tô Phi Tuyết rất vui. "Sáu giờ tối cha sẽ đến, sẽ sớm thôi con." Tô Uyên lấy tay xoa nhẹ vào đầu của Tô Phi Tuyết rồi nở nụ cười nói.
Trình Thục Nữ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này trên mặt bà ấy cũng bất giác nở một nụ cười. Kể từ khi Tô Uyên và Tô Phi Tuyết trở về nhà họ Tô, Trình Thục Nữ chưa bao giờ nhìn thấy con gái và cháu gái của mình lại vui như vậy.
Nụ cười đó chính là niềm vui xuất phát từ tận trái tim.
Trình Thục Nữ ngày càng tò mò về người bạn trai của con gái mình ở Thanh Châu. Người đàn ông đó rốt cuộc là người như thế nào mà làm con gái mình lại một lòng chân thành như vậy? "Sắp tới giờ rồi, chúng ta đi ra cổng đón cha nha." Tô Uyên nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với Tô Phi Tuyết. "Thích quá, thích quá đi! Cuối cùng con cũng có thể gặp được cha rồi!" Tô Phi Tuyết nhảy cẫng lên vì thích thú. Sau đó cô bé kéo tay Tô Uyên và Trình Thục Nữ đi ra ngoài.
Không thể chờ đợi được nữa.
Đúng sáu giờ tối, Chu Thành lái xe đến cổng biệt thự của nhà họ Tô. Hôm nay, trên người Lâm Bình mặc bộ đồ âu phục đắt tiền mà Tô Uyên đã mua cho anh. Nhìn từ xa đã có thể cảm nhận được khí chất và phong thái hút hồn toát ra từ người của anh.
Sau khi xuống xe, Lâm Bình vừa nhìn đã thấy ba bóng người đứng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Tô thì lúc này khóe miệng của anh không kìm được mà nở một nụ cười. "Cha."
Sau khi Tô Phi Tuyết nhìn thấy Lâm Bình, cô bé lập tức bước lên một bước, sau đó vươn đôi tay nhỏ bé ra rồi chạy ào về phía Lâm Bình. "Phi Tuyết." Nụ cười trên mặt của Lâm Bình càng rõ rệt hơn. Lâm Bình bước nhanh chân đến trước Tô Phi Tuyết rồi bế bổng Tô Phi Tuyết lên. "Cha, sao lâu như vậy rồi mà cha không tới gặp con? Phi Tuyết nhớ cha lắm lắm luôn ấy...
Đôi mắt nhỏ của Phi Tuyết có chút đỏ lên, cô bé vùi đầu nhào vào trong vòng tay của Lâm Bình, ôm chặt lấy cổ Lâm Bình giống như sợ rằng chỉ cần cô bé buông lỏng tay ra là Lâm Bình sẽ lại biến mất. "Phi Tuyết, là lỗi của cha, bây giờ cha tới rồi nè... " Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại Tamlinh247.vn
Một tay của Lâm Bình ôm lấy người Tô Phi Tuyết, tay kia của anh nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô bé rồi nói lời xin lỗi đồng thời tiếp tục bước đến về phía Tô Uyên. "Anh đã đến rồi!" Tô Uyên nhìn Lâm Bình, nhẹ giọng nói.
Trên mặt Tô Uyên hiện lên một vài vệt đỏ ửng vì dù sao thì cô đã nói với cha cô về danh tính của Lâm Bình chính là bạn trai của cô. "Tôi đến rồi." Lâm Bình gật đầu.
Tôi đến rồi.
Mặc dù không phải Lâm Bình đến vì muốn cướp cô dâu nhưng anh cũng sẽ không bao giờ cho phép Tô Uyên được kết hôn với người khác.
Tô Uyên chính là mẹ của con gái anh. Nếu như cô muốn kết hôn thì cũng không được gả cho người khác. Chỉ có thể gả cho anh mà thôi! "Đây là mẹ tôi." Tô Uyên nhanh chóng nắm lấy tay người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đứng bên cạnh và tươi cười giới thiệu. "Chào bác gái." Lâm Bình lập tức chào hỏi.
Trình Thục Nữ nhìn Lâm Bình đang bể Tô Phi Tuyết ở trong tay, ánh mắt của bà ấy lóe lên vẻ hài lòng, giống như ánh mắt của mẹ vợ nhìn con rể vậy.
Chỉ là...
Cuối cùng, Trình Thục Nữ nhàn nhạt thở dài trong lòng. "Nào, vào trong đi, đừng đứng ở bên ngoài như vậy Trình Thục Nữ vội nói.
Sau đó, bà ấy và Tô Uyên đưa Lâm Bình vào biệt thự của nhà họ Tô.
Tuy nhiên, trong lòng bà ấy lại có chút nghi hoặc. Tại sao, ngoại trừ bà ấy và Tô Uyên ra thì ở đây lại không có ai khác?
Đã tổ chức một bữa tiệc cho Lâm Bình, vậy thì ít nhất cũng phải có người tới tiếp đón mới phải chứ?
Tuy nhiên, nghi hoặc cũng chỉ là nghi hoặc, Trình Thục
Nữ vẫn đưa Lâm Bình tiến vào biệt thự nhà họ Tô. Lúc này Chu Kim Thanh đã đứng sẵn bí mật quan sát hết tất cả.
Sau khi bà ta nhìn thấy Lâm Bình được Trình Thục Nữ và Tô Uyên dẫn vào ngôi biệt thự, nụ cười lạnh trên miệng của bà ta càng trở nên nham hiểm hơn.
Ngay lập tức, Chu Kim Thanh vội vàng chạy tới phòng tiếp khách.
Sau khi trở lại phòng tiếp khách, trên mặt của Chu Kim Thanh lộ ra vẻ áy náy có lỗi, bà ta nhìn Tô Thái Trọng nói: "Cha, con đi qua chỗ Tô Uyên nhưng lại không tìm thấy Tô Uyên