Chương 184: Xem ra đã nhìn lầm, thành tích cũng chỉ có hạn mà thôi
Nghe thấy vậy, ngay lập tức Tô Thái Trọng nhíu mày lại. Không hề tìm được Tô Uyên, vậy Tô Uyên đã đi đâu? Bất chợt, trong lòng Tô Thái Trọng nảy lên một dự cảm không lành. “Có lẽ sẽ không có việc gì đâu, con đã cho Bảo Ngọc đi tìm rồi. Sau khi tìm được người thì ngay lập tức sẽ thuận tiện đưa Tô Uyện tới đây”
Chu Kim Thanh nói.
Nghe vậy, lông mày Tô Hùng Cường cũng hơi nhăn lại, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Chu Kim Thanh một cái.
Chu Kim Thanh nhận thấy được ánh mắt đó của Tô Hùng Cường thì trong lòng hơi chột dạ, ánh mắt lập tức có chút né tránh. Nhưng mà rất nhanh sau đó, Chu Kim Thanh đã kịp điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt.
Con người Tô Hùng Cường này, ông rõ ràng là muốn gả con gái của ông vào nhà họ Lý. Với sự giúp đỡ của mối quan hệ này, ông muốn mượn bọn họ làm bàn đạp để có thể nắm quyền nhà họ Tô. Tuy nhiên lại còn cố tình phải giả vờ rằng chính bản thân ông đã đồng ý, nhưng lại muốn tôn trọng thái độ của Tô Uyên.
Tỏ vẻ cho ai xem chứ?
Trong lòng Chu Kim Thanh hừ lạnh một tiếng. “Nếu Tô Uyên không ở trong nhà thì chắc hẳn là đã đưa Phi Tuyết ra ngoài đi chơi rồi, có lẽ rất nhanh sẽ trở lại thôi.” Lúc này, Tô Thái Trọng thấp giọng đưa ra một lời giải thích. “Không sao cả, dù sao cũng là do tôi và Nguyên Bảo tới bất ngờ, chờ Tô Uyên trở về thì chúng ta nói chuyện cũng không được mà
Chung Nhân Linh cười nói. “Làm gì có đạo lí để khách phải chờ đợi như vậy chứ, để tôi đi tới chỗ hai đứa nó thường đi dạo xem thử.
Lúc này, Tô Hùng Cường đứng dậy nói.
Nhưng mà, ngay khi Tô Hùng Cường vừa nói xong, còn chưa kịp cất bước bước đi thì ở ngoài đại sảnh cũng có một người con gái trẻ trung, xinh đẹp bước vào: “Ông nội, cha mẹ, chủ hai, dì Linh, cậu chủ Bảo,...
Người con gái đó chính là con gái ruột của Tô Minh Thành và Chu Kim Thanh, tên là Tô Bảo Ngọc.
Đầu tiên Tô Bảo Ngọc chào hỏi từng người một trong nhà, sau đó mới bắt đầu nói: “Vừa nãy con đã nhìn thấy Tô Uyên ở trước sân, em ấy... “Nó làm sao vậy?” Tô Thái Trọng hỏi.
Đồng thời nhìn Tô Bảo Ngọc một cái, ý bảo cô ta cái gì nên nói thì mới được nói, điều gì không nên nói thì đừng có nói bừa.
Ông cụ có chủ ý quyết định mở tiệc chiêu đãi Lâm Bình, ngoài do nhìn thấy thằng nhóc này dám chống lại nhà họ Trần mà tỏ lòng biết ơn thì còn muốn nhắc nhở anh một lần để anh biết đường mà yên phận lại. Từ nay về sau, chấm dứt quan hệ với Tô Uyên.
Thế nhưng đột nhiên Chung Nhân Linh lại đưa theo một đứa con đến thăm, nếu lỡ mà gặp nhau thì sẽ rất dễ sinh ra hiểu lầm.
Nhưng mà...
Hình như Tô Bảo Ngọc lại không có nhìn thấy ý tứ trong ánh mắt của ông cụ, do dự một lát rồi tiếp tục nói: “Vừa nãy con đã nhìn thấy Tô Uyên ở trước sân, em ấy đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Tô Phi Tuyết còn gọi người đàn ông ấy là cha nữa.
Nghe thấy vậy, đột nhiên sắc mặt của Tô Thái Trọng trầm hẳn xuống. Tuy nhiên, gần như chỉ trong khoảnh khắc lúc đó rồi lại biến mất.
Ngược lại lại khôi phục bộ dáng trầm ổn phù hợp. “Bảo Ngọc, con thực sự nhìn thấy rõ ràng sao? Chuyện này không thể nói bừa được đâu.
Bấy giờ, Tô Minh Thành cũng mở miệng nói. “Cha, Tô Uyên là em họ con, con còn có thể nhìn nhầm sao?”
Tô Bảo Ngọc nói. “Cha của bé Phi Tuyết đã đến đây sao?”
Nhưng lúc này Chung Nhân Linh lại nói ra rất thản nhiên, không thể nhìn ra chút thay đổi nào trong biểu cảm gương mặt. “Xem ra, sự tình tối hôm qua có lẽ là do cha của bé Phi
Tuyết làm rồi.”
Chung Nhân Linh tiếp tục nói. “Thật ra chúng tôi cũng khá là tò mò về chuyện này.
Một lát sau, Tô Thái Trọng mới nói. “Ông cụ Trọng, nếu vừa khéo gặp nhau, không bằng gọi đối phương tới đây, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi.” Chung Nhân Linh mỉm cười nói.
Tựa như đối với người cha này của Tô Phi Tuyết, bà ta cũng chẳng có chút quan tâm. “Việc này...
Tuy đây chính là suy nghĩ trong lòng của Tô Thái Trọng, nhưng đối với thái độ này của Chung Nhân Linh cũng có chút bất ngờ.
Ông cụ vốn tưởng rằng Chung Nhân Linh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, cũng không ngờ tới sau khi biết chuyện thì Chung Nhân Linh lại có biểu cảm như không có việc gì, bình tĩnh tới vậy. “Giới trẻ hiện nay, ai lại chưa từng có vài mối tình vắt vai chứ?" “Suy cho cùng thì ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu mà." “Chỉ cần sau khi kết hôn có thể cắt dứt sạch sẽ, chung thủy với chồng là được rồi.
Chung Nhân Linh thản nhiên nói.
Nhà họ Tô cho rằng nhà họ Lý đến cầu hôn, muốn hỏi cưới Tô Uyên là người đã xuất giá là bởi vì Lý Nguyên Bảo thích Tô Uyên. Mà cả đôi bên cũng có thể coi như là môn đăng hộ đối, hai người thành một đôi thì cả hai bên cùng có lợi.
Lại không biết rằng ở trong mắt Chung Nhân Linh, Tô Uyên chỉ được coi là một công cụ mà thôi.
Đó là để tiếp tục duy trì cuộc sống của con trai bà ta. Chỉ cần Tô Uyên có thể bước chân vào nhà họ Lý thì những chuyện trước đây của cô thực sự không cần quá để ý.
Thậm chí còn có thể nói, ngay cả sau khi kết hôn, nếu Tô Uyên có thật sự vụng trộm cùng người đàn ông khác thì nhà họ Lý cũng chỉ âm thầm xử lý người đàn ông đó mà sẽ không động đến một sợi tóc nào của Tô Uyên cả.
Nhưng mà chuyện này tất nhiên sẽ không bao giờ nói ra với nhà họ Tô.
Để tránh cho nhà họ Tô có thể cảm nhận được nhà họ Lý vì Lý Nguyên Bảo nên không thể không hỏi cưới Tô Uyên và cậy vào giá trị của mình.
Nhìn thấy thái độ Chung Nhân Linh tiến bộ như vậy, trong lòng Tô Thái Trọng cũng có chút thở nhẹ ra. Bấy giờ, ông cụ mới dặn dò: “Mời bọn họ vào đây.” “Cha, để con tự mình đi.”
Lúc này, Tô Hùng Cường lại tiếp lời.
Tô Thái Trợng gật đầu, để Tô Hùng Cường tự mình đi, ông cụ cũng yên tâm.
Vì Tô Hùng Cường sẽ biết nên làm như thế nào.
Trình Thục Nữ và Tô Uyên dẫn Lâm Bình đi vào biệt thự nhà họ Tô, không phải đi nơi nào khác, mà là đưa thẳng Lâm Bình đi tới hướng của phòng khách. Sau khi đã đi được hai phần ba quãng đường thì cũng là lúc bóng dáng Tô Hùng Cường xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. "Cha."
Sau khi nhìn thấy Tô Hùng Cường, lúc này Tô Uyên gọi
Tô Hùng Cường gật gật đầu, đi đến trước mặt bọn họ. “Đây là cha tôi."
Tô Uyên giới thiệu ông với Lâm Bình. “Chào chú ạ.
Lâm Bình cung kính nói.
Cho dù là Kim An, hay thậm chí là những nhân vật lớn của các siêu gia tộc ở Hải Nam, thủ đô, bất kể có xuất thân như thế nào, bất kể tuổi tác ra sao, không quan trọng nắm chức vụ gì, nằm giữ quyền lực gì, địa vị danh giá ra sao, kể cả vượt xa Tô Hùng Cường thì mỗi khi họ đứng trước mặt Lâm Bình, Lâm Bình cũng sẽ chỉ coi họ như ngang hàng.
Nhưng mà nếu như Tô Hùng Cường lại là cha của Tô Uyên, vậy thì Lâm Bình sẽ chủ động thể hiện lễ nghi của một người hậu bối.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, Tô Hùng Cường bắt đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới, đồng thời cũng cảm nhận được một loại phong thái phi phàm toát ra từ người anh.
Cùng với một khí thế sắc sảo và tài năng đã bị che giấu đi.
Với con mắt nhìn người của Tô Hùng Cường, mơ hồ ông đã có thể kết luận được người thanh niên này cho dù hiện tại có thành tích nhiều hay ít thì chỉ cần một khoảng thời gian sau này thôi, chắc chắn sẽ có những thành tựu đáng kể.
Hơn nữa, dựa vào chuyện tình xảy ra tối hôm qua cũng khiến cho Tô Hùng Cường cảm thấy được chắc chắn người thanh niên này vì con gái mình mà kiên quyết làm khó nhà họ Trần ở Tây Ninh, rất có khí phách. Cập nhật nhanh nhất trên *Tamlinh247.vn
Bởi vậy nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bình, Tô Hùng Cường cảm thấy anh không tệ một chút nào. “Anh chính là Lâm Bình đúng không? Quả thật giống hệt trong lời kể của con gái tôi, khí chất phi phàm.
Tô Hùng Cường nói. “Cảm ơn chú đã quá khen.
Từ trên người Tô Hùng Cường, Lâm Bình cũng không cảm thấy có quá nhiều địch ý, thế nên khóe miệng anh cũng nở nụ cười tươi đáp lại. “Ở đây không tiện nói, chúng ta đi đến nơi yên tĩnh hơn nói chuyện được không?”
Tô Hùng Cường lại mở miệng. “Cha, cha muốn làm gì vậy?” Lông mày Tô Uyên hơi hơi nhíu lại.
Cô đã nhận ra có điều gì đó không thích hợp ở đây. “Cha muốn tâm sự với chàng trai này mà thôi, con không cần phải lo lắng”
Tô Hùng Cường cười đáp. “Vâng.
Lâm Bình gật đầu, sau đó anh chuyển Tô Phi Tuyết đang bế trong ngực cho Tô Uyên rồi đi theo Tô Hùng Cường sang hướng khác. “Không biết chú bảo tôi một mình đi sang đây là do có chuyện gì?”
Lâm Bình bình tĩnh nói. “Từ khi bước vào nhà họ Tô, trên đường đi tới đây, anh có cảm nhận gì?”
Tô Hùng Cường nhìn về phía Lâm Bình với ánh mắt thậm thủy. Lâm Bình hơi mỉm cười: “Sân trước rất sâu, nhìn một cái đã không thấy điểm kết thúc rồi. “Đúng vậy, sân trước rất sâu, nhìn một cái đã không thấy điểm kết thúc. Đây là nơi tấc đất tấc vàng ở Tây Ninh, biệt thự nhà họ Tô lại chiếm một mảnh đất rộng như thế, giá trị bao nhiêu, ngay lập tức không thể tính toán ra được. Tô Hùng Cường dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu như một người đứng một mình trong đó thì sẽ cảm thấy thật nhỏ bé. “Vậy ý chú muốn nói điều gì?”
Lâm Bình thản nhiên nói. “Chỉ đứng ở nhà họ Tô cũng khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, vậy thì anh cũng biết được toàn bộ biệt thự nhà họ Tô và nhìn xa hơn là toàn bộ Tây Ninh có thể rộng đến ngần nào ?" "Mà so với toàn bộ Tây Ninh, một con người sẽ nhỏ bé đến như thế nào?”
Tô Hùng Cường nhìn Lâm Bình, ánh mắt sáng rực như lửa.
Không đợi Lâm Bình trả lời, Tô Hùng Cường lại hỏi tiếp: “Không nói cả Tây Ninh, bây giờ đứng ở trong biệt thự nhà họ Tô này, ngoại trừ cảm giác thấy bản thân mình nhỏ bé, anh còn có cảm nhận nào khác không?” “Có dâng lên tâm tư muốn chiếm được cả nơi này hay không?"
Nói đến đây, đột nhiên ánh mắt Tô Hùng Cường trở nên sắc bén hẳn. “Không có.
Lâm Bình lắc đầu.
Một biệt thự nhà họ Tô nho nhỏ như thế này làm sao có thể lọt vào mắt của anh được chứ.
Cho dù là cả Tây Ninh, thậm chí là cả Hà Nam đi chăng nữa thì cũng chẳng có là gì, cái mà anh đã từng để ý chính là cả biên giới phía nam.
Còn bây giờ, khi quản lý “Thanh Sơn” thì ánh mắt của anh đã phóng ra cả nước, thậm chí là cả thế giới.
Một căn biệt thự nho nhỏ nhà họ Tô làm sao có thể kích thích tâm lí muốn chinh phục của anh được chứ. Nói một cách không khách khí, nếu anh thật sự muốn thì chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể hủy diệt cả nhà họ
Tô.
Nhưng mà...
Lời nói của Lâm Bình hoàn toàn là thật, khi Tô Hùng Cường nghe vào lại khiến ông lắc đầu. Có lẽ, ông đã nhìn nhầm rồi.
Đối với biệt thự nhà họ Tô, anh ngoại trừ cảm giác thấy mình thật nhỏ bé, vậy mà lại không hề gợi lên một chút dã tâm chinh phục nào.
Cho dù tương lai người thanh niên này có thể tạo nên được điều gì đó thì thành tích cũng chỉ có hạn mà thôi. “Tối hôm qua, việc anh khiến cho những người đó phải xin lỗi Tô Uyên làm tôi rất cảm kích, tôi cũng nhất định phải hậu tạ.” “Nhưng mà ngày hôm nay, người nhà họ Lý có đến thăm biệt thự nhà họ Tô lại muốn gặp anh một lần. “Dù sao anh cũng không phải là cha ruột của Phi Tuyết, cho nên tôi hy vọng thân phận của anh sẽ chỉ là bạn bè của Tô Uyên mà thôi.”
Tô Hùng Cường nói.