“Nếu đã như vậy thì tôi chỉ còn cách đến đó một chuyển rồi.” Lâm Bình nhàn nhạt nói.
Chuyện Đường Thanh Tâm thuê người của Hồng Diệp để ám sát anh ở Hải Châu, anh định chỉ cần người của Hồng Diệp rời hỏi đất nước này thì sẽ không so đo thêm nữa. Nhưng mà xem ra, bây giờ không tránh khỏi phải đi so đo một phen rồi. “Thanh Sơn, nguyên nhân nhà họ Lý cầu hôn muốn cưới Tô Uyên cũng đã điều tra rõ, là bởi vì từ nhỏ Lý Nguyên Bảo đã ốm yếu bệnh tật, nhà họ Lý tiêu một số tiền lớn nhờ vào các mối quan hệ để mời Triệu Huyền Thanh từ Hồng Hải đến, nhờ Triệu Huyền Thanh soi đường chỉ lối.” Chu Thanh báo cáo một lần nữa. “Triệu Huyền Thanh?” Giờ khắc này trong mắt Lâm Bình xuất hiện những tia sang bén nhọn.
Người đứng đầu Huyền Môn Thuật Pháp này, tuy rằng Lâm Bình chưa từng chạm mặt ông ta, nhưng đã từng nghe qua danh tiếng của ông ta. “Nếu ông ta là đại sự của Huyền Môn Thuật Pháp vang danh Hồng Hải, vậy linh chi ngàn năm trong tay sủ lĩnh Hồng Diệp chắc là mua từ ông ta, nói vậy hẳn là trong tay người này có không ít thứ tốt." Chu Thanh nói thêm. “Dám tính kế với người phụ nữ của tôi, lần này nhất định phải tính toán rạch ròi với ông ta mới được.” Tia nhọn trong ánh mắt Lâm Bình dần thu lại, anh trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Chu Thanh hiểu rõ. Chỉ sợ lần này Triệu Huyền Thanh sẽ không thoải mái đâu.
Mà lúc này, ở Hồng Hải, Triệu Huyền Thanh đang ngồi uống trà trong nhà, bàn tay bưng chén trà bỗng nhiên run lên, làm cho một ít nước trà sánh ra ngoài.
Triệu Huyền Thanh nhíu mày.
Dự cảm không tốt lại một lần nữa từ từ xuất hiện.
Phía tây Thái Bình Dương, trên một hòn đảo nhỏ không tên trông vô cùng heo hút, hoang tàn vắng vẻ.
Trên thực tế, nếu là cao thủ tinh thông thuật pháp điều tra, chỉ cần cẩn thận kiểm tra trên đảo thì sẽ lập tức phát hiện trên khắp hòn đảo nhỏ ẩn giấu hàng ngàn cái cameras lớn bé tiên tiến nhất.
Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ có thể phát hiện những cái cameras này đều được sắp xếp như một tấm lưới trời, bao phủ toàn bộ hòn đảo, làm cho khắp cái đảo nhỏ này đều nằm trong phạm vi theo dõi.
Cho dù là vùng biển xung quanh hay là bầu trời đều bị giám sát nghiêm ngặt. Mà trong lòng đất hòn đảo lại sáng trưng ánh đèn, chói lọi huy hoàng.
Ở đó có vô số người đang tiến hành vật lộn một cách tàn khốc, sàn đấu, súng ống, và những người xếp hàng chờ huấn luyện.
Trong một không gian vô cùng rộng lớn, trên bốn bên vách tường được treo mấy trăm màn hình điện tử theo dõi, có sáu người họp thành một tiểu đội đang phụ trách theo dõi cameras.
Trên màn hình điện tử có thể thấy được khắp mọi nơi, không chỉ là cảnh tượng trên mặt đất, mà cả trên không trung, dưới đáy biển, cùng với căn cứ ngầm dưới mặt đất này của bọn họ đều được theo dõi một cách nghiêm ngặt. “Mặc Phong, lấy lại tinh thần đi, nếu xảy ra chút sai lầm nhỏ toàn bộ tiểu đội của chúng ta đều bị cậu làm liên lụy đấy. Trong phòng điều khiển, một người đàn ông cao lớn đang quát lên với một cậu thanh niên có làn da trắng nõn nà.
Người đàn ông cao lớn này chính là đội trưởng của tiểu đội theo dõi, cũng là sát thủ trong tập đoàn sát thủ Hồng Diệp, là một người thuộc hàng ngũ tinh. “Đã biết rồi thủ lĩnh, nhưng không phải trước giờ cũng chẳng xảy ra chuyện gì hay sao, toàn bộ hình ảnh đều bình thường, tôi vừa nhìn bố trí cameras dưới biển, nhìn cá bơi qua bơi lại đến phát chán, nhìn chằm chằm hình ảnh lặp đi lặp lại trong một thời gian lâu không tránh khỏi mệt mỏi mà.” Người thanh niên da trắng tên Mặc Phong trả lời, có điều, anh ta còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông cao lớn ngắt lời.
Lúc này đây, giọng nói của người đàn ông cao lớn đột nhiên trở nên rét lạnh: “Cậu muốn chết sao?”
Tức khắc, Mặc Phong im lặng! “Còn mấy người nữa, cũng giống như vậy, toàn bộ đều xốc lại tinh thần cho tôi, khung cảnh theo dõi không có thay đổi gì thì chính là chuyện tốt, nếu hình ảnh có gì khác thường thì chính là tình huống ngoài ý muốn đấy.” “Nhưng nếu có khác thường mà chúng ta không phát hiện ra, đến lúc đó chuẩn bị tinh thần chân chung với nhau. đi!” Người đàn ông lạnh giọng nói.
Trong tập đoàn sát thủ Hồng Diệp, chỉ cần có năng lực thì sẽ có được lợi ích to lớn, nhưng cũng giống vậy, một khi đã phạm phải sai lầm, rất có khả năng sẽ lấy mạng sống ra đền tội.
Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.
Một phút sau.
Bỗng nhiên, tên Mặc Phong vừa nãy bị người đàn ông cao lớn răn dạy sợ hãi kêu lên: “Thủ lĩnh, tọa độ 125 phía tây, phương hướng 178 phía nam xuất hiện một chiếc trực thăng”
Tọa độ mà Mặc Phong nói chính là hòn đảo nhỏ mà tập đoàn sát thủ Hồng Diệp đang trú ẩn, dựa theo sự phân bổ của camera theo dõi để phán đoán vị trí. “Cái gì?” Mặc Phong vừa nói xong. Nháy mắt, toàn bộ thành viên trong tiểu đội đều bị dọa cho kinh sợ. “Những người khác chú ý tập trung theo dõi khu vực mình phụ trách. Sau khi người đàn ông cao lớn ra lệnh xong, lập tức chăm chú tìm vị trí mà Mặc Phong đã thông báo trên vách tường ngập tràn các thiết bị theo dõi.
Quả nhiên, qua màn hình theo dõi có thể nhìn thấy có một chiếc máy bay trực thăng đang bay từ vùng biển phía xa đến hòn đảo nhỏ của bọn họ.
Hơn nữa, thông qua màn hình, người đàn ông cao lớn có thể đưa ra phán đoán mơ hồ.
Chiếc máy bay trực thăng đó không giống bình thường, mờ mờ ảo ảo, là máy bay trực thăng được trang bị vũ trang đầy đủ.
Điều này chứng tỏ đám người này nhất định không phải người thuộc tập đoàn Hồng Diệp bọn họ.
Mọi người ở Hồng Diệp trước khi lên đảo đều phải có sự phê chuẩn của tổng bộ bên này, sau đó đi qua bằng tàu thủy, rồi đổi sang ca nô hoặc là tàu ngầm để đi vào tổng bộ trên đảo nhỏ.
Tuyệt đối sẽ không có người dùng máy bay trực thăng “Thanh Sơn, chúng ta tùy tiện đi vào phạm vi theo dõi của tổng bộ Hồng Diệp như vậy có khi nào sẽ bị bọn họ dùng hỏa lực phá hủy luôn máy bay trực thăng hay không?” Trên máy bay trực thăng, Chu Thanh nhìn Lâm Bình hỏi. Nhớ đọc truyện t*rên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Cho dù là âm thanh cánh quạt rất lớn, nhưng Lâm Bình vẫn nghe rõ cô ấy nói gì.
Đương nhiên, cho dù là người của Hồng Diệp thực sự có thể phá huỷ được máy bay trực thăng trang bị vũ khí hạng nặng thì cũng không có khả năng uy hiếp được cô ấy và Lâm Bình.
Nhưng, cần phải suy nghĩ đến phi công điều khiển máy bay trực thăng, nếu máy bay trực thăng bị Hồng Diệp công kích, vậy thì ý nghĩa đã không còn không giống trước nữa. “Hồng Diệp là tổ chức sát thủ nhưng không được trang bị vũ trang, ngoại trừ nhân lực, vũ khí ám sát và súng ống ra thì chẳng có vũ trang hạng nặng nào cả, nếu không thì sự tồn tại của tổ chức này không còn ý nghĩa nữa." Lâm Bình nhàn nhạt nói. “Có điều, cứ ngừng ở đây đi.” Lâm Bình căn dặn.
Anh đến đây lần này là muốn cướp linh chi ngàn năm, chứ không phải là đến để tiêu diệt Hồng Diệp.
Ngay sau đó, chiếc máy bay trực thăng bắt đầu thong thả giảm tốc độ.
Cửa khoang cabin mở ra, cuồng phong gào thét, tiếng gió rít lên ầm ĩ.
Rồi sau đó.
Lâm Bình bước ra nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống. Chu Thanh theo sát sau đó, cũng nhảy từ trên cao xuống. “Trời ơi... Anh ta... Bọn họ đang đi tự tử à?”
Mà lúc này, bởi vì không xác định được máy bay trực thăng này có nhắm đến trụ sở Hồng Diệp không nên tổng bộ Hồng Diệp trên đảo đã tụ tập không ít sát thủ, tất cả đang tập trung ở chỗ này cùng nhau cảnh giác cao độ.
Nhưng khi nhìn thấy một nam một nữ nhảy xuống từ trên máy bay trực thăng mà không cần dù hỗ trợ, trong tức khắc, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Cho dù phía dưới là nước biển, nhưng rơi từ độ cao gần một trăm mét xuống, xác suất tử vong cũng gần chín phần mười rồi.
Có điều, ngay sau đó.
Tất cả sát thủ của Hồng Diệp được phải ra đều nhìn thấy một màn càng chấn động hơn.
Chỉ thấy hai người kia nhảy từ trên cao xuống, khi chạm đến trên mặt biển thì lại không chìm xuống dưới đáy, ngược lại giống như là đi trên đất bằng.
Tức khắc khiến cho mặt biển luôn sóng to gió lớn tựa như là bị chấn động một phen.
Rồi sau đó, đám sát thủ Hồng Diệp lại nhìn thêm lần nữa, nhưng hai bóng người sau khi hạ xuống đứng trên mặt biển, ngay sau đó biến mất tại chỗ đó.
Phía trên mặt biển lập tức xuất hiện hai sóng nước màu trắng, chạy thẳng đến hòn đảo căn cứ của tổng bộ Hồng Diệp.
Uy lực này còn mạnh hơn cả ca nô, tạo thành một trận sóng triều to lớn. Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh nhạt vang lên, vang vọng toàn bộ đảo nhỏ của Hồng Diệp. "Lâm Thanh Sơn đi đến thăm hỏi tổng bộ Hồng Diệp.
Một ngày này, Lâm Bình tạm rời khỏi Tây Ninh đến Tây Thái Bình Dương, đạp gió mà đi đến thăm hỏi tổng bộ tập đoàn sát thủ Hồng Diệp.
Một ngày này, Trần Tấn Long từ một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương đạp nước mà ra, bước lên chiếc phải loại nhỏ của Thiên môn phái, bắt đầu đi về nước.