Chương 194: Tiền mua mạng
Chuyện này. sao có thể cơ chứ? Hai mắt Tay Đen trừng to, anh ta vô cùng khiếp sợ, đến mức quên cả việc nổ súng. Khi nhìn thấy cảnh tượng này thì không chỉ Tay Đen, mà kể cả Phùng Khang Kiện và tất cả thành viên của Hồng Diệp đang ở bên trong đều sợ đến ngày người.
Ánh mắt của tên thủ lĩnh thứ hai của co rút lại, vẻ mặt của tên thủ lĩnh thứ nhất cũng không dễ nhìn là bao. Anh ta cũng là tông sư hóa cảnh, nếu bản thân không bị thương và thực lực đang ở trạng thái đỉnh cao thì cũng có thể làm được chuyện dùng tay đỡ đạn này, nhưng tuyệt đối không thể làm một cách nhẹ nhàng như Lâm Thanh Sơn được!
Vả lại hôm nay, thương thể của anh ta chưa bình phục, anh ta không nắm chắc rằng mình có thể có dùng tay đỡ được đạn hay không nữa.
Còn về Tay Đen, vì khiếp sợ nên anh ta chưa kịp phản ứng, lúc hoàn hồn lại định điên cuồng bóp còi thì đã không còn đường lui.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy Lâm Thanh Sơn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đạn, viên đạn kia chợt lóe lên rồi bay thẳng về phía Tay Đen, đánh trúng tay phải đang cầm súng của anh ta.
Ngay tức thì, tay phải Tay Đen chảy máu ròng ròng, súng cầm trong tay cũng lung lay rơi xuống mặt đất, sắc mặt Tay Đen trắng bệch cả ra. Nhưng thân là một sát thủ chuyên nghiệp đã trải qua huấn luyện hàng ngày, sau khi bị trúng đạn thì anh ta cũng chỉ cắn chặt răng, không kêu lên một tiếng nào cả.
Lúc này, Lâm Bình mới thản nhiên nói: “Cậu biết tại sao tôi lại không giết cậu không?"
Tay Đen nhìn Lâm Bình chằm chằm, hai mắt như muốn tóe lửa. Thế nhưng, anh ta cũng không biết vì sao Lâm Bình lại không giết anh ta nữa.
Lâm Bình nhếch môi cười lạnh, sau đó anh nhìn sang tên thủ lĩnh thứ nhất, ung dung nói: “Anh biết không?”
Toàn thân tên thủ lĩnh thứ nhất run lên, ánh mắt nhìn Lâm Bình chứa đầy sự khiếp sợ. Nhưng không phải anh ta sợ vì vấn đề mà anh hỏi, mà là vì trước ba chữ “anh biết không” còn có một cái tên. Chỉ có điều cái tên này là do Lâm Bình dùng chân nguyên tạo thành sóng âm truyền vào tai anh ta, người khác không thể nghe thấy được.
Câu nói kia vốn là “Lữ Trùng Dương, anh biết không?”, mà Lữ Trùng Dương chính là tên thật của anh ta! Khi ở trong Hồng Diệp, anh ta chưa bao giờ dùng gương mặt thật để gặp người khác cả, mỗi lần xuất hiện anh ta đều mang mặt nạ. Hơn nữa, giọng nói của anh ta cũng bị thay đổi, không phải là chất giọng vốn có nữa, dù có là thủ lĩnh thứ hai thì cũng không thể biết được thân phận thật của anh ta.
Thế nhưng, khi Lâm Thanh Sơn gọi cái tên này ra thì đã chứng tỏ đối phương đã biết tất cả thông tin về anh ta. Khó trách, Lâm Thanh Sơn lại dễ dàng tìm được căn cứ chính của Hồng Diệp, điều này khiến Lữ Trùng Dương cảm nhận được sự khiếp sợ chưa từng có trước đây. Tựa như tất cả mọi bí mật của anh ta đều bị Lâm Thanh Sơn nằm rõ như lòng bàn tay vậy.
Năm trước, anh ta may mắn thoát chết từ trong tay Lâm Thanh Sơn, Lữ Trùng Dương còn tưởng anh không tìm thấy anh ta nên đã buông tha cho anh ta rồi, nhưng bây giờ xem ra không hề có chuyện như anh ta nghĩ.
Có lẽ vì anh ta không chọc đến Lâm Thanh Sơn nữa nên anh muốn không so đo cùng với anh ta chăng?
Lúc này, Lữ Trùng Dương chỉ có thể bất chấp nhìn Lâm Bình, nói: "Rất xin lỗi, tôi... tôi không rõ lắm... Nhưng cậu ta dám ra tay với anh Bình đây, tôi nhất định sẽ cho anh một lời công đạo.
Vừa dứt lời, Lữ Trùng Dương giật một khẩu súng từ trong tay tên sát thủ kế bên, sau đó nhắm vào đầu Tay Đen rồi bóp cò. Ngay tức khắc, hai mắt Tay Đen trợn tròn, anh ta té ngã xuống đất.
Vào lúc nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết này thì anh ta mới cảm thấy hối hận. Lúc ấy, anh ta chỉ tham công nên nghĩ rằng liều một phen chạy đến xử lý Lâm Thanh Sơn, sau đó mình sẽ được leo lên chiếc ghế thủ lĩnh.
Nhưng có một chuyện mà anh ta không ngờ được, ngay cả thủ lĩnh cũng phải kiêng kị Lâm Thanh Sơn thì anh hả có đơn giản như anh ta tưởng tượng?
Mà thực tế đã chứng minh, thực lực khủng khiếp của đối phương đã vượt xa sự dự tính của anh ta, vì thế cho nên anh ta chỉ có thể lấy mạng ra để trả cái giá đắt này thôi! “Anh cho rằng giết cậu ta là xong chuyện à? Nếu vậy thì anh cần gì phải ra tay" Trên mặt Lâm Bình vẫn nở nụ cười lạnh lùng. “Không biết phải làm sao thì anh Bình mới bằng lòng bỏ qua? Vả lại, chẳng hay anh đến tổng bộ của Hồng Diệp chúng tôi để làm gì?” Lữ Trùng Dương bất chấp nói ra.
Trong lòng anh ta hận Tay Đen vô cùng, thật hối hận vì khi nãy đã để Tay Đen chết đơn giản như vậy. Lữ Trùng Dương không phải kẻ ngu, nếu ngay cả thân phận của anh ta mà Lâm Bình cũng biết thì việc anh ta theo Triệu Huyền Thanh bỏ ra một cái giá cực lớn để mua linh chi ngàn năm ắt hẳn sẽ không dấu diếm được Lâm Bình. Cập nhật chương *mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Vả lại hôm qua, anh ta vừa mang linh chi ngàn năm trở về tổng bộ Hồng Diệp thì hôm nay Lâm Bình lại tìm đến đây, mục đích của anh là gì thì không cần nói anh ta cũng biết rõ, nhưng anh ta chỉ có thể giả bộ hồ đồ mà thôi. “Nếu anh thủ lĩnh đây vẫn chưa biết thì bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết. Mùa hè năm ngoái, thủ lĩnh thứ năm của Hồng Diệp các người gây chuyện ở địa bàn của tôi, sau đó tên kia đã bị tôi chém chết nên tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của Hồng Diệp nữa. “Nhưng sau đó, thủ lĩnh thứ ba và thủ lĩnh thứ tư lại chọc đến tôi một lần nữa, tôi cũng bỏ qua không truy cứu “Kế đó, anh lại âm thầm giao thủ với tôi một lần, bởi vì anh là người của thầy Hoa nên tôi tha cho anh một mạng” “Tháng trước, sát thủ của Hồng Diệp đến Hải Châu ám sát tôi, tôi cũng chỉ trục xuất bọn họ ra khỏi quốc gia mà thôi” “Hôm nay, tôi có ý tốt đến nhà các người thăm hỏi, thế nhưng người của Hồng Diệp không những nói năng lỗ mãng mà còn muốn bắn chết tôi nữa.”
Lâm Bình bình thản nói, nhưng trán của Lữ Trùng Dương đã toát ra mồ hôi lạnh. “Lâm Bình tôi đây tự thấy mình đã đối xử nhân nghĩa lắm với Hồng Diệp các người rồi, nhưng Hồng Diệp lại không để tôi vào mắt.
Lúc này, Lâm Bình lạnh lùng nói: “Anh nói xem, anh bị tội gì đây nhỉ?”
Ngữ điệu lạnh lẽo như sương giá của Lâm Bình khiến cả người Lữ Trùng Dương run rẩy, còn những thành viên của Hồng Diệp cũng có cảm giác như trời sắp sập xuống, trong lòng nơm nớp lo sợ. “Tôi.” Lữ Trùng Dương hoảng sợ, bởi lẽ giờ phút này anh ta cảm nhận được sát ý trên người của Lâm Bình. “Lấy linh chi ngàn năm ra đây, thứ đó có ích đối với tôi, anh có thể dùng nó để mua mạng của mình.” Lâm Bình bình thản nói.
Lữ Trùng Dương nghe vậy thì trong lòng sầu khổ không thôi. Quả nhiên, Lâm Bình vì linh chi ngàn năm mà đến, nhưng quan trọng là hành động ăn cướp này là hợp tình hợp lý mới chết! Biến ăn cướp thành tiền mua mạng của anh ta.
Lữ Trùng Dương khóc không ra nước mắt, nhưng Lâm Thanh Sơn nói đúng, không có lửa làm sao có khói. Hồng Diệp dùng nhiều thủ đoạn với Lâm Thanh Sơn như vậy, theo lý mà nói thì anh nên sớm nhổ tận gốc Hồng Diệp rồi.
Nhưng đến nay, ngoại trừ lên tiếng trục xuất Hồng Diệp ra thì anh cũng chỉ giết kẻ có tội mà thôi, chưa thật sự làm gì Hồng Diệp cả. Kể cả anh ta cũng vậy, lúc nãy là Lâm Thanh Sơn nương tay nên anh ta mới giữ được một mạng.