"Mặc dù tiếng tăm của băng đảng xã hội đen "Thiên Môn" không được nổi trội ở trong nước cho lắm nhưng nhà họ Tô của chúng ta còn lâu mới có thể sánh với thế lực đó." "Nếu như nói trước đây Trần Tấn Long không dắt theo người ngựa của Thiên Môn trở về thì nhà họ Trần đã phải tiêu tốn một số tiền rất lớn. Họ đã công kích vào tất cả mọi phương diện của tập đoàn Tô Cường của chúng ta, tuy rằng chúng ta đang nằm ở thế yếu hơn, thế nhưng vẫn có thể ứng phó được. Tuy nhiên nếu như bây giờ nhà họ Trần muốn đối phó với nhà họ Tô chúng ta thì sự phản kháng của chúng ta chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
Cho dù là Tô Hùng Cường thì ngay lúc này đây cũng xuất hiện trong lòng một cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.
Thế lực to lớn đó của Thiên Môn không phải là một thế lực mà một gia tộc ở Tây Ninh như họ có thể so bì được, mặc dù nhà họ Tô của bọn họ cũng được xem là một gia tộc rất lớn ở Tây Ninh. "Mục đích chính bây giờ của chúng ta là đặt lợi ích chung của nhà họ Tô và nhà họ Lý lại với nhau, sau đó để cho nhà họ Lý toàn quyền xử lý, chúng ta chỉ đứng cùng chiến tuyến với họ thôi, như vậy thì mới có cơ hội sống sót được." "Chuyện của nhà thông gia tất nhiên sẽ vô cùng cấp bách" "Ngày hôm nay, chúng ta dẫn Tô Uyên theo, trước hết là đến để thăm hỏi nhà họ Lý, gửi chút quà mọn để xin lỗi về chuyện lần trước, cũng như cho nhà họ Tô chúng ta một cơ hội được giải thích rõ ràng."
Tô Thái Trọng nhìn hết xung quanh hết một lượt rồi nói với giọng trầm ngâm.
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều tán thành. Nhìn thấy như vậy, Tô Hùng Cường cũng thở phào nhẹ nhõm. Tô Uyên trước giờ vẫn không hề phản đối việc gả cô vào nhà họ Lý, xem ra với tình hình lúc này cô càng không nên từ chối hơn.
Kể từ khoảnh khắc mà Tô Thái Trọng gõ xuống bàn thì đã quyết định lập tức liên lạc với nhà họ Lý sau đó chuẩn bị thời điểm thích hợp để đến thăm hỏi.
Bỗng nhiên từ đầu có một người chạy xồng xộc vào nhà với dáng vẻ rất vội vàng. Vẻ mặt anh ta vô cùng hốt hoảng và lo sợ. "Tô Bảo Đạt, cậu hốt hoảng vội vàng nhào vô đây làm gì, còn ra cái thể thống gì nữa không?" Nhìn thấy vậy, Tô Thái Trọng tỏ ra không hài lòng và cất giọng nói.
Cũng giống như những gia tộc lớn khác thì nhà họ Tô cũng vô cùng xem trọng những lễ nghĩa phép tắc.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tô Thái Trọng nổi trận lôi đình khi lần trước Lâm Bình đã tỏ thái độ với một vị tiền bối vào lúc ông ta đã bắt bẻ lại anh. "Ông cụ Trọng, Trần... Trần
Tô Bảo Đạt chạy vào nhanh như tên bắn, anh ta thở hồng hộc, bỗng dưng lúc đó anh ta cứ ấp a ấp úng, không nói được câu nào trọn vẹn cả. "Trần? Trần gì cơ?"
Tô Thái Trọng lại chau mày thêm một lần nữa. Chữ "Trần" có vẻ đang rất nhạy cảm trong thời điểm này.
Nhìn thấy Tô Bảo Đạt hốt hoảng sợ hãi đến như vậy, đột nhiên trong lòng của Tô Thái Trọng có một linh cảm không được tốt cho lắm. "Ông cụ Trọng, đã hai mươi năm không gặp, dạo này ông vẫn khoẻ chứ?" Không cần đợi đến khi Tô Bảo Đạt trả lời thì đã có một giọng nói lạnh lùng cất lên giữa căn phòng đang bàn chuyện gia đình của nhà họ Tô, giọng nói ấy truyền đến tại của mỗi một thành viên của nhà họ Tô rất rõ ràng.
Giọng nói ấy vừa cất lên thì bỗng chốc, tất cả những người nhà họ Tô đang ở trong phòng khách đều ngày người ra. Sau đó ai nấy cũng đều tò mò nhìn về hướng của người đó.
Họ nhìn sang thì chỉ thấy xuất hiện ba cái bóng người ở bên ngoài của phòng khách, sau đó họ cất từng bước vào đi về hướng phòng khách. "Trần Tấn Long. Đột nhiên Tô Thái Trọng kêu lên với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Không chỉ có Tô Thái Trọng mà những người có cùng thế hệ với Trần Tấn Long như Tô Minh Thành, Tô Hùng Cường và một số người khác cũng dần dần nhận ra được người đang bước đến đó là ai.
Mặc dù đã hai mươi năm trôi qua, thời gian từ lâu cũng đã hằn lên người họ những dấu vết không thể xoá mờ, thế nhưng do Trần Tấn Long đã bước vào Cảnh giới Tông Sư cho nên mặc dù tuổi tác của ông ta hiện tại đã ngoài bốn mươi nhưng trông chẳng khác nào một người chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi. Vẻ ngoài của ông ta dường như không có thay đổi gì lớn lắm. Vì vậy nên Tô Thái Trọng chỉ cần liếc qua nhìn một lần là đã có thể nhận ra người đó là ai. "Không ngờ rằng hai mươi năm không gặp lại mà ông cụ Trọng vẫn nhận ra tôi đấy."
Tô Thái Trọng vốn là người làm chủ trong một gia đình, ông ta đã trải qua mấy chục năm bão táp phong ba của cuộc đời, thế nên lúc này ông cụ đã mau chóng trấn tĩnh lại, rồi nhìn Trần Tấn Long đang toả ra khí thế ngút trời gây ngạt thở, sau đó ông cụ lên tiếng: "Chẳng hay hôm nay anh đến nhà họ Tô của chúng tôi là vì chuyện gì nhỉ?" "Lần này tôi đến đây là vị hai chuyện, thứ nhất là đến hỏi thăm tình hình sức khoẻ của ông cụ Trọng đây." "Trước kia cha tôi còn tranh đấu trên thương trường cùng với ông, cuối cùng vì yếu thế hơn nên đã chịu thua toàn diện. Sau đó ông ấy đã đau buồn mà qua đời, còn ông cụ Trọng đây đã hai mươi năm trôi qua rồi mà sức khoẻ vẫn còn tốt thật đấy."
Ánh mắt của Trần Tấn Long nhìn chằm chằm vào Tô Thái Trọng, trong đôi mắt ấy dường như mang theo những tia sáng vô cùng sắc bén.
Đứng trước với ánh mắt sắc bén ấy của Trần Tấn Long, bỗng nhiên Tô Thái Trọng lại không dám đối diện trực tiếp nữa. "Trần Tấn Long, cái chết năm đó của cha ông không phải do nhà họ Tô chúng tôi nhúng tay vào." 11
Tô Hùng Cường đứng lên và nhìn vào Trần Tấn Long rồi nói.
Lúc bấy giờ, cha của Trần Tấn Long chính là chủ tịch của tập đoàn Trần Phương, đơn giản chỉ là vì sau khi thất bại trong cuộc tranh đấu trên thương trường thì trong lòng ông ta cảm thấy chán nản và khổ sở nên đã qua đời. "Yên tâm đi, chuyện cha tôi qua đời thì trong đầu tôi đều có suy tính cả rồi, nếu như nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ấy là do tranh đấu trên thương trường, vậy thì tập đoàn Trần Phương cũng sẽ đánh bại nhà họ Tô ở trên thương trường" Trần Tấn Long cười nửa miệng và nói.
Nghe thấy ông ta nói như vậy, thậm chí bọn họ còn cho rằng người đứng đầu của Thiên Môn như Trần Tấn Long muốn đối phó với các thế lực của Tây Ninh bằng cách này, dùng những thủ đoạn kiên cường để báo thù cho cha mình.
Thế nhưng chỉ vài phút sau, Trần Tấn Long lại nói thêm một lần nữa bằng chất giọng hết sức lạnh lùng: "Đến lúc đó, nếu như sức khoẻ của ông cụ Trọng mà có yếu dần rồi qua đời thì tôi nhất định sẽ đích thân đến chia buồn cùng gia đình." "Anh."
Bỗng chốc tất cả người nhà họ Tô đều trừng mắt lên tức giận. Trần Tấn Long chỉ nhìn lướt qua những ánh mắt của những người nhà họ Tô.
Sau đó, ông ta lại nói thêm: "Lý do thứ hai khiến hôm nay tôi đến nhà họ Tô là " Vừa nói đến đây thì giọng nói của Trần Tấn Long bỗng nhiên chuyển sang vô cùng lạnh lùng: "Lâm Bình đã đánh con trai nuôi của tôi đến tàn phế, tôi đã hứa với con tôi là sẽ báo thù cho nó." Nghe thấy ông ta nói như vậy, tim của Tô Hùng Cường đập thình thịch. "Lâm Bình không có ở nhà họ Tô của chúng tôi "
Tô Hùng Cường nói với giọng trầm trầm, nhưng trong lòng ông lại xuất hiện ra những dự cảm không lành. "Ông muốn tìm Lâm Bình để báo thù mà đến nhà họ Tô thì có tác dụng gì chứ?"
Tô Minh Thành cũng cất giọng lạnh lùng nói với ông ta. "Tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ Tô Uyên, tôi sẽ đưa Tô Uyên đi." Trần Tấn Long lạnh nhạt đáp. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tạ*i Tamlinh247.vn
Bỗng nhiên vẻ mặt của Tô Hùng Cường như đông cứng lại, quả nhiên ông đã đoán đúng. "Tuyệt đối không thể nào."
Ánh mắt của Tô Hùng Cường nhìn chằm chằm vào Trần Tấn Long, ông tuyệt đối không thể nào đứng yên trở mắt nhìn Trần Tấn Long dắt con gái của ông đi được.
Chưa kể đến Tô Hùng Cường thì tất cả ánh mắt của người nhà họ Tô đều đổ dồn về phía ông ta.
Tô Uyên là một nhân vật rất quan trọng đối với nhà họ Tô và cả nhà họ Lý, nếu như Tô Uyên không được gả cho nhà họ Lý thì sao nhà họ Tô có thể làm thông gia với nhà họ Lý được chứ?
Vậy thì chỉ dựa vào một mình nhà họ Tô thôi thì làm sao chống lại được nhà họ Trần đây?
Vả lại Trần Tấn Long đã muốn đưa Tô Uyên đi rồi thì có thể làm ra được chuyện gì tốt đẹp sao? "Tôi đến đây không phải để bàn bạc với các người."
Lúc này trên người của Trần Tấn Long bỗng nhiên toát lên một sự uy quyền đầy kiêu ngạo và ngang tàng, ép bức hết tất cả những người nhà họ Tô khiến họ đều không dám nhìn thẳng. "Kẻ nào dám ngăn cản tôi thì sẽ có kết cục giống như cái ghế này."
Vừa dứt lời, Trần Tấn Long đã đưa tay ra và nhắc một chiếc ghế ở bên cạnh mình lên sau đó đập nhẹ một cái. Bỗng chốc, cả một chiếc ghế được làm từ gỗ thật ấy đã bị trở thành một khoảng không vỡ vụn.
Tất cả những người nhà họ Tô đều kinh hãi không dám nhìn, ai nấy cũng đều lấy làm run sợ.
Nếu như không phải đang ở nhà họ Tô và nếu như tất cả bọn ở ở đây đều biết rất rõ chiếc ghế đó được làm từ gỗ thật và rất chắc chắn không thể dễ dàng đập gãy được thì chắc chắn bọn họ sẽ hoài nghi rằng chiếc ghế đó có phải là đạo cụ hay không?
Thế nhưng sự thật đã cho thấy rằng không phải như vậy.
Đây là điều mà con người người trần mắt thịt có thể làm đó ư?
Đây chính là nguyên do để Trần Tấn Long có thể trở thành người đứng đầu của băng đảng xã hội đen "Thiên Môn" và có thể quét sạch tất cả các thế lực ở Tây Ninh chỉ sau một đêm ư?
Ông ta đã làm cách nào để có thể làm được điều này chứ?
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng khi nhìn vào ánh mắt của Trần Tấn Long thì trong lòng đều xuất hiện một cảm giác sợ hãi tột độ.
Cho dù là Tô Thái Trọng thì cũng không thể bình tĩnh được nữa. "Ngày hôm nay, tôi không muốn giết người, mau giao
Tô Uyên ra đây đi." Lúc này, Trần Tấn Long lặp lại câu nói của mình thêm một lần nữa bằng giọng nói lạnh như băng. "Tuyệt đối không được."
Thế nhưng sau màn kinh hãi vừa rồi thì Tô Hùng Cường nhìn về phía của Trần Tấn Long, ông vẫn cắn chặt răng và từ chối ông ta.
Trần Tấn Long nhìn chằm chằm vào Tô Hùng Cường rồi cất giọng lạnh lùng: "Trong số những người thuộc thế hệ của chúng ta thì chỉ có ông là người mà tôi để mắt tới, và cũng là người của nhà họ Tô mà tôi hơi coi trọng, thế nhưng chuyện mà tôi đã muốn làm thì trước giờ không có bất cứ ai có thể ngăn cản lại được cả "
Nói xong, Trần Tấn Long bước lên phía trước, chỉ trong vòng một cái chớp mắt thì ông ta đã đứng ngay trước mặt của Tô Hùng Cường.
Sau đó, ông ta vỗ tay lên vai của Tô Hùng Cường. Bỗng nhiên vẻ mặt của Tô Hùng Cường thay đổi rồi trở nên méo xệch.
Không thể kiềm chế lại được, ông đã kêu lên vô cùng thảm thiết. "Tôi vừa mới chấn nguyên khí trong người ông, nó sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của ông dần dần bị hủy hoại, sau một tiếng đồng hồ cho dù là thần tiên cũng không thể cứu nổi ông" Trần Tấn Long lạnh lùng nói.
Sau đó ông ta kéo lấy một chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống và nói tiếp: "Nếu như các người không muốn Tô Hùng Cường chết bất đắc kỳ tử như vậy thì mau kêu Tôi Uyên xuất hiện trước mặt của tôi trong vòng một tiếng đồng hồ."