Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 199: Thông báo với Trần Tấn Long, tôi đi giết ông ta l

Tin tức Trần Tấn Long bắt Tô Uyên của nhà họ Tô bay nhanh như giỏ, trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi đã lan khắp giới thượng lưu Tây Ninh. "Nhà họ Lý muốn kết thông gia với nhà họ Tô, chỉ đích danh người muốn lấy về làm dâu là Tô Uyên. Bây giờ Trần Tấn Long bắt Tô Uyên đi, ắt hẳn nhà họ Lý sẽ không từ bỏ, nếu không thì nhà họ Lý còn mặt mũi đâu nữa?"

Một số gia tộc nhỏ ngẩng đầu bàn tán, ngồi xem kịch vui.

Trần Tấn Long trở về Tây Ninh, thế như sấm chớp, quả nhiên đã lập tức ra tay với nhà họ Tô, mà nhà họ Lý cũng sắp bị cuốn vào trong đó. Nếu giữa ba gia tộc này xảy ra mâu thuẫn lớn gì đó, nói không chừng sẽ có cơ hội cho mấy gia tộc nhỏ, tài sản chỉ có mấy trăm, mấy nghìn tỷ như bọn họ đục nước béo cò, thu lợi từ đó!

Nhưng mà, rất nhanh sau đó, tất cả những người muốn xem kịch vui đều phải thất vọng.

Vì sau khi Trần Tấn Long bắt Tô Uyên đi, nhà họ Lý không hề có hành động gì. "Có người nói nhà họ Tô nhờ nhà họ Lý nhờ giúp đỡ nhưng nhà họ Lý giữ im lặng" “Tuy rằng Trần Tấn Long trở về đã quét cả thế giới ngầm ở Tây Ninh, nhưng nhà họ Lý đứng trên đất Tây Ninh này trăm năm không ngã, ngoài số tài sản trên ba mươi ngàn tỷ, gia tộc này người đồng thế mạnh, ngoài việc hoạt động mạnh mẽ trong giới kinh doanh, cũng có không ít người của gia tộc này đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong các cơ quan, đơn vị lớn, dù Trần Tấn Long có thể khiến người ta kiêng dè nhưng đã đến mức này rồi, chuyện liên quan đến mặt mũi của nhà họ Lý, sao bọn họ lại không nói tiếng nào chứ?" "Suy cho cùng nơi này vẫn là trong nước, là thành phố Tây Ninh của tỉnh Hà Nam. Dù rằng Thiên Môn có năng lực vô cùng lớn mạnh ở nước ngoài nhưng nhà họ Lý đã bám rễ ở Tây Ninh cả trăm năm rồi, dù có kiêng dè nhưng tuyệt đổi sẽ không sợ hãi đầu. Con dâu nhà mình bị bắt đi, nhà họ Tô đã xin giúp đỡ mà nhà họ Lý lại bỏ mặc, thế này thì không bình thường lắm."

Đủ mọi lời đồn lan truyền trong giới thượng lưu, không ít kẻ được gọi là giàu có, quyền thế nhao nhao bàn tán. Màn đêm buông xuống, trong phòng bệnh VIP của một bệnh viện ở Tây Ninh, cả đống người đứng đầy căn phòng. "Thế mà nhà họ Lý lại từ chối chúng ta?"

Lúc này, Tô Thái Trọng bị tức nên ngất đi đã tỉnh lại, cũng may sức khỏe Tô Thái Trọng trước nay không tệ lắm, không giống những người già bình thường, vừa bệnh một chút đã không dậy nổi, thậm chí là trúng gió liệt nửa người.

Lúc này, khi biết bọn họ truyền tin cho nhà họ Lý rằng Tô Uyên đã bị Trần Tấn Long bắt đi, nhà họ Tô muốn mời nhà họ Lý đến thảo luận chuyện này nhưng lại bị từ chối, sắc mặt Tô Thái Trọng vốn chỉ hơi tái nhợt càng lúc càng khó nhìn hơn. "Rốt cuộc nhà họ Lý muốn làm gì? Lẽ nào bọn họ không cần thể diện nữa sao?"

Vẻ mặt Tô Đức Cường giận dữ.

Nhưng nhà họ Lý không hành động gì thì bọn họ cũng không thể tránh được. "Chúng ta đều đã được nếm thủ đoạn của Trần Tấn Long, có thể thái độ của nhà họ Lý như vậy là do Trần Tấn Long."

Lúc này, Tô Hùng Cường đang nằm trên một giường bệnh khác trong phòng bệnh vẫn luôn im lặng, buồn bã mở miệng nói.

Lời vừa nói ra, không ít người nhà họ Tô cảm thấy tê cả da đầu.

Mọi thủ đoạn mà Trần Tấn Long sử dụng thật sự y như trong phim vậy, đến bây giờ mọi người vẫn không dám tin.

Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, bọn họ không thể không tin. "Bởi vậy cũng có thể thấy được, cho dù là đã kết thông gia thật sự, nếu nhà họ Trần dùng hết sức lực để đối phó nhà họ Tô chúng ta thì nhà họ Lý cũng chỉ ra tay tượng trưng mà thôi... Đến lúc gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không quan tâm nhà họ Tô sống chết thế nào...?"

Sắc mặt Tô Hùng Cường tái nhợt, ông nói thêm một câu.

Mọi người trong nhà họ Tô im lặng, rất hiển nhiên đây là sự thật. "Chuyện này là do Lâm Bình mà ra, nếu không phải anh ta đi tìm người nhà họ Trần, bắt người nhà họ Trần xin lỗi Tô Uyên thì làm sao lại có chuyện này chứ."

Tô Bảo Ngọc vốn bị cấm không cho ra khỏi nhà họ Tôi cũng ở trong phòng bệnh, cô ta cắn răng nói.

Tô Bảo Ngọc vừa nói ra mấy lời này, lập tức người nhà họ Tô đứng trong phòng bệnh lại càng im lặng hơn.

Nói đi nói lại, quả thật chuyện này là do Lâm Bình gây nên. Nếu không, cho dù nhà họ Trần và nhà họ Tô trước nay luôn đối đầu với nhau nhưng Trần Tấn Long cũng sẽ không đến tận nhà, bắt Tô Uyên đi. "Đúng vậy, Lâm Bình gây ra chuyện lớn thế này, nhưng anh ta đang ở đâu?" "Lẽ nào anh ta thấy thế lực của Trần Tấn Long quá lớn, lại có cả năng lực thông thiên nên anh ta làm con rùa đen rúc đầu sao?"

Đám người Tô Việt Bách cũng tức giận lên tiếng.

Từ lúc Tô Uyên bị bắt đi, đã qua thời gian nửa ngày rồi nhưng Lâm Bình không hề xuất hiện. "Không phải mọi người nói lúc Trần Tấn Long bắt Tô Uyên đi, xuất hiện sáu người mặc quần áo đen cầm súng chặn lại sao? Thân phận của bọn họ là gì? Còn nữa, bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

Lúc mọi người trong phòng đang nhao nhao trách Lâm

Bình, Tô Thái Trọng trầm giọng lên tiếng. "Tuy rằng sáu người kia có súng nhưng không chịu nổi một kích của Trần Tấn Long, chớp mắt cả sáu người đã bị đánh bay rồi." "Cha, lúc đó cha hôn mê bất tỉnh, chúng con chú ý đến cha nhiều nhất, chờ chúng con phản ứng lại thì sáu người kia đã biến mất rồi."

Thân là người đứng đầu thế hệ thứ hai của nhà họ Tô, Tô Minh Thành trả lời. "Lẽ nào không có ai biết thân phận của bọn họ sao?"

Tô Thái Trọng hỏi lại lần nữa, có người quần áo đen đột nhiên xuất hiện, ai ai cũng có súng, thân phận thế này thể nào cũng không phải người bình thường, mấu chốt là còn vì cứu Tô Uyên nên mới xuất hiện.

Ai lại có thể lực như vậy?

Có quan hệ thế nào với Tô Uyên, với nhà họ Tôi?

Tô Thái Trọng ý thức được có thể đây chính là một lực lượng khổng lồ duy nhất mà bây giờ nhà họ Tô có thể mượn dùng. "Bọn họ là cấp dưới của Lâm Bình!" Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn

Lúc này, Tô Hùng Cường trầm giọng nói.

Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có ông có thể nghe rõ ràng câu nói của Trần Tấn Long lúc đó "Thế mà lại là đàn em của Lâm Bình" "Lâm Bình sao?"

Nghe vậy, mọi người sửng sốt, khiếp sợ không thôi. Tô Thái Trọng mau mau nhìn về phía Tô Hùng Cường, hỏi: "Con chắc không?" "Hẳn là không sai, con nghe thấy Trần Tấn Long nói như vậy!" Tô Hùng Cường nói lần nữa.

Sau khi nói xong, Tô Hùng Cường thở dài, tự hổ thẹn: "Nếu lúc đó con không nhìn nhầm, trong sáu người đó có hai người hôn mê vì bị thương quá nặng, hoặc là chết rồi!"

Vì có hai người áo đen được những người khác cũng đi, vẻ mặt những người đó có vẻ rất đau khổ.

Trước tiên không nói đến chuyện thân phận Lâm Bình thế nào, có năng lực đến đâu, nếu hai người kia thật sự đã chết vì con gái của mình thì Tô Hùng Cường cũng khó mà an lòng được!

Nghe vậy, tức khắc tất cả mọi người của nhà họ Tô đều trầm lặng!

Một lát sau, Tô Thái Trọng mới mở miệng nói: "Nếu thật sự có người chết vì chuyện này, nhà họ Tô chúng ta phải một mình gánh tất cả mọi khoản bồi thường, ít nhất phải bảo đảm đời này người nhà bọn họ không phải lo chuyện cơm áo!"

Tuy rằng Tô Thái Trọng cũng là người theo đuổi danh lợi và thế lực, nhưng từ lúc ông cụ không đuổi tận giết tuyệt tập đoàn Trần Phương cũng có thể thấy được ông cụ không mất nhân tính "Xem ra, thân phận của Lâm Bình mà chúng ta điều tra được là giả hoặc là không đầy đủ. "Thảo nào lúc đó anh dám nói để anh ta giải quyết khủng hoảng của nhà họ Tôi." "Nhưng bây giờ anh ta đang ở đâu?"

Đêm hôm ấy, Lâm Bình trở về.

Tại bệnh viện dã chiến Hà Nam!

Lâm Bình kh lưng cúi đầu với thi thể hai thành viên tổ bóng tối.

Anh im lặng không nói gì! "Thanh Sơn, là tại chúng tôi không đủ năng lực, không bảo vệ được cô chủ, xin Thanh Sơn trách phạt!"

Bốn người Lê Vũ nhìn Lâm Bình, muốn quỳ xuống.

Lâm Bình đưa tay, tạo nên từng làn sóng trong suốt trong không trung, nâng bốn người Lê Vũ lên, hai đầu gối của bọn họ vẫn chưa chạm vào mặt đất. "Việc này không trách mọi người, nghỉ ngơi chữa vết thương cho tốt đi!"

Lâm Bình nâng bốn người lên, đứng thẳng rồi nói.

Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Chu Thanh, trầm giọng nói: "Truyền mệnh lệnh của tôi, ghi công cho hai người họ. Cho người thân của bọn họ tiền tử tuất gấp mười lần, chín lần nhiều hơn lấy từ tiền của tôi ra!" "Rõ." Chu Thanh đáp. "Hai người yên tâm, ngày mai tôi sẽ đi lấy đầu Trần Tấn Long, tế hai người."

Lâm Bình nhìn hai thành viên trong tổ ám vệ, bái một lần nữa.

Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt tràn ngập sự lạnh nhạt. "Thông báo cho Trần Tấn Long, sáng sớm ngày mai tôi đi giết ông ta!"

Nhấn Mở Bình Luận