"Làm gì có, cậu đừng có nói tào lao, tôi với cậu ta không có chuyện gì hết ấy"
Trần Tĩnh bị giật mình trước động tác táo bạo đột ngột của Trịnh Khanh Kiều, Trần Tĩnh nhanh chóng giải thích, mặt cô ấy đỏ bừng lên. "Tôi cũng có nói cậu có chuyện gì với cậu ta đâu, sao cậu lại bối rối ngập ngừng như vậy? Sao lại không đánh mà khai thế? " Trịnh Khanh Kiều trêu chọc. "Tôi... tôi không có." Khuôn mặt của Trần Tĩnh càng đỏ bừng hơn. “Trời ơi, yên tâm đi, Lâm Bình tốt như vậy là con gái ai mà không thích cậu ta cho được, có gì đâu mà cậu ngại chứ. Trịnh Khanh Kiều thấy Trần Tĩnh xấu hổ thẹn thùng như vậy thì lại tiếp tục trêu chọc Trần Tĩnh.
Ai mà biết rằng, lần này tuy rằng Trần Tĩnh mặt mày đỏ bừng bừng nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Khanh Kiều, cô ấy đột nhiên hỏi: "Nếu cậu nói là con gái ai cũng thích cậu ta, vậy cậu cũng là con gái có nghĩa là cậu cũng thích cậu ta đúng không?"
Trịnh Khanh Kiều sửng sốt, hiển nhiên cô ấy không ngờ rằng Trần Tĩnh lại mạnh dạn hỏi thẳng mấy câu hỏi như vậy.
Có thích không? “Cậu đoán xem." Trịnh Khanh Kiều nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Sau đó, cô ta nhanh chóng đưa ngón trỏ lên làm cử chỉ phải im lặng.
Trịnh Khanh Kiều đưa Hà Duyên và Trần Tĩnh đi vòng qua hướng khác.
Núi Ngũ Hành vào thời điểm này cũng đúng lúc mặt trời vừa lên cao, tựa như chốn thần tiên đẹp đến nao lòng. Mặc dù ngọn núi đã đóng cửa nên khách du lịch không thể lên trên nhưng trên đỉnh núi lúc này đã tập trung rất nhiều người.
Nếu như người có hiểu biết một chút mà đến đây rồi nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ thấy rất sốc.
Trên đỉnh núi Ngũ Hành hội tụ tất cả những người có máu mặt và giàu có của Tây Ninh, bọn họ đều là người từ những dòng tộc danh giá quyền quý.
Đứng đầu là các gia tộc quyền lực có tuổi đời hơn ba trăm năm là đó là gia tộc nhà họ Lý, nhà họ Triệu và nhà họ Nhiều.
Còn có một số gia tộc lớn hơn một chút ở Tây Ninh đó là gia tộc nhà họ Tô, nhà họ Trần cùng với một số gia tộc nhỏ hơn khác, thậm chí còn có một số đại gia về tài chính và người trong giới kinh doanh không nằm trong các gia tộc quyền thế cũng có mặt.
Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Tấn Long đang ngồi xếp bằng trên chỗ cao nhất của ngọn núi rồi sau đó nóng ruột nhìn thời gian, "Sao Lâm Bình đến giờ này mà vẫn chưa tới ?" “Chẳng lẽ Lâm Bình lại không dám tới sao?"
Một số người chờ đợi đã lâu nên trở nên mất kiên nhẫn.
Lúc này Tô Thái Trọng, Tô Hùng Cường và những người nhà họ Tô khác cũng đã xuất viện từ sáng sớm, bọn họ chịu đựng bệnh tật vẫn chưa khỏi hẳn ở trong người mà đến đây.
Tuy nhiên, tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Tô đều bị tách ra khỏi các gia tộc khác một cách mờ nhạt, đứng một mình một cõi.
Lúc này sắc mặt của Tô Hùng Cường và những người khác cũng có chút lo lắng bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Tô Uyên, lúc này Tô Uyên đang ngồi bên cạnh Trần Tấn Long, ánh nhìn của cô đang hướng về nhà họ Tô, khuôn mặt có chút lo lắng.
Cô không nhìn thấy Tô Phi Tuyết! "Thấy chưa, tôi đã nói rằng đi con đường nhỏ này chẳng có nguy hiểm cả đúng không? Nó lại còn có thể tiết kiệm gần một nửa khoảng thời gian leo lên núi."
Lúc này cách đỉnh núi vài chục mét, bóng dáng ba cô gái Trịnh Khanh Kiều, Hà Duyên và Trần Tĩnh đang bước ra từ một con đường khuất giữa rừng cây. "Không có gì nguy hiểm thật nhưng sương mù đã làm ướt quần áo của chúng ta, còn cậu nữa, nhìn xem kìa, tí nữa là lộ hàng hết rồi." Trần Tĩnh nhìn Trịnh Khanh Kiều bĩu môi nói.
Bởi vì Trịnh Khanh Kiều mặc đồ táo bạo hơn Trần Tĩnh và Hà Duyên rất nhiều, cho dù là gần đến mùa đông rồi nhưng Trịnh Khanh Kiều cũng không mặc quá nhiều đồ, nếu như mồ hôi và sương dính vào quần áo thì rất dễ bị xuyên thấu "Lộ hàng thì lộ hàng chứ, dù sao ở đây cũng chỉ có ba người chúng ta. Tôi mà có cởi sạch ra thì cũng không có thắng nào có phúc để nhìn, chỉ có hai cậu được ngắm miễn phí thôi."
Trong khi leo lên đỉnh núi, Trịnh Khanh Kiều vẫn luôn tỏ ra thích thú chọc ghẹo bạn bè, thậm chí cô ấy còn cố tình để lộ bờ vai trắng nõn của mình, kéo áo ra ngay tầm mắt của Trần Tĩnh và Hà Duyên. Thế nhưng Trịnh Khanh Kiều vẫn chưa nói hết câu thì cô ấy đã cảm thấy choáng váng.
Không chỉ Trịnh Khanh Kiều mà cả Trần Tĩnh và Hà Duyên đều sững sờ ngây người ra bởi vì ba người bọn họ mơ hồ nhìn thấy trên đỉnh núi có người.
Có vẻ như còn rất nhiều người nữa là đáng khác. "Không phải đóng cửa núi rồi sao? Lẽ nào không đóng cửa nữa rồi? Những người này đi lên bằng cáp treo sao? Nếu không làm sao có thể nhanh hơn chúng ta được?" Trịnh Khanh Kiều ngạc nhiên cảm thán.
Sau đó Trịnh Khanh Kiều nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng rồi ba người họ tiếp tục đi lên con đường mòn.
Tuy nhiên, sau khi đám Trịnh Khanh Kiều lên đến đỉnh núi thì ngay lập tức Trịnh Khanh Kiều phải trợn tròn mắt há hốc ra nhìn. "Đó... có phải là Lý Dương Sinh, chủ tịch của tập đoàn Lý Lân không?" Trịnh Khanh Kiều ngạc nhiên thốt lên. “Lý Dương Sinh sao?” Trần Tĩnh và Hà Duyên chỉ cảm thấy cái tên này hình như có vẻ quen thuộc. "Đúng là người đó, chủ tịch nhà họ Lý chính là người kế thừa từ thời nhà xưa ở Tây Ninh với tài sản hơn ba mươi lăm ngàn tỷ. Tên của ông ta thường xuyên được nhắc đến trên các bản tin kinh tế." Trịnh Khanh Kiều giải thích nói, Cập nhật nhanh n*hất trên Tamlinh247.vn
Trần Tĩnh và Hà Duyên nghe xong mới hiểu ra
Tiếp sau đó bọn họ lại càng nhận ra được nhiều nhân vật máu mặt quyền lực hơn, ba cô gái đứng chết lặng ở trên con đường mòn mà sửng sốt.
Nhiều... nhiều người tay to máu mặt như vậy ở đây làm gì vậy?
Hôm nay núi Ngũ Hành bị đóng cửa là vì có các ông lớn tụ tập ở đây sao? "Các cậu nhìn kìa, hình như tất cả nhân vật lớn ở đây đều đang chăm chăm quan sát cái người ngồi ở cao nhất ấy." Trịnh Khanh Kiều nói.
Trần Tĩnh và Hà Duyên đều đánh ánh mắt theo hướng chỉ của Trịnh Khanh Kiều mà nhìn sang.
Quả thật có người đang ngồi Đúng lúc này, ba cô gái nhìn thấy người trung niên cường tráng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi đột nhiên đứng dậy sau đó nhìn về hướng của ba người họ. “Cuối cùng mày cũng tới rồi.” Người đàn ông trung niên nói.
Giọng nói của ông ta gầm lên như sấm rền, vang vọng trên đỉnh núi Ngũ Hành, màn sương mù ở chung quanh giống như bị giọng nói của ông ta làm cho chấn động, màng nhĩ của tất cả mọi người rung lên, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Trịnh Khanh Kiều, Trần Tĩnh và Hà Duyên sửng sốt bịt tại lại, ai nấy đều ngơ ngác sững sờ.
Người trung niên đó đang nói bọn họ sao?
Đúng lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang đổ dồn về hướng ba người bọn họ.
Trịnh Khanh Kiều, Trần Tĩnh và Hà Duyên cảm thấy cực kỳ bối rối và hoảng loạn.
Tuy nhiên đúng ngay lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói bình tĩnh. "Trần Tấn Long, tôi sẽ giết ông"
Há?
Ba cô gái lại sửng sốt thêm một lần nữa.
Giọng nói này quen thuộc quá.
Ba cô gái đều quay lại nhìn, sau lưng bọn họ là một người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen, đi một đôi giày đen, trên tay đang ôm một cô bé xinh xắn thanh tú. Đi theo sau anh là một người khác cũng đang mặc quần áo đen, đi giày màu đen, đó là một mỹ nhân có tư thái hiện ngang mạnh mẽ, hai người họ đang từng bước đi về phía đỉnh núi.