"Thanh Sơn, ông ta không đáng để anh ra tay, tôi đi giết ông ta."
Khuôn mặt Chu Thanh tươi cười, phủ đầy sương lạnh. "Không cần, hôm nay tôi muốn đích thân chém ông ta." Lâm Bình lạnh giọng nói.
Sát ý nồng nặc trước nay chưa từng có.
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết.
Mà người nhà chính là vảy ngược của Lâm Bình. Mặc dù nói đúng ra, giữa anh và Tô Uyên cũng không có quan hệ người nhà thực sự nhưng trong mắt Lâm Bình, Tô Uyên chính là người phụ nữ của anh, chính là người nhà của anh.
Ban đầu, Lý Nguyên Tùng muốn ra tay với Lâm Nhã, Lâm Bình không chút nương tay bắn chết Lý Nguyên Tùng trước mặt mọi người. Hôm nay, anh muốn khai sát giới lần nữa, chém Trần Tấn Long trên đỉnh núi Ngũ Hành mờ sương này. "Trần Tấn Long, hôm nay ông không chỉ phải chết mà cả Thiên Môn cũng sắp vì ông mà biến mất."
Dứt lời, Lâm Bình bước lên trước một bước, cả người bắn ra xa như ô tô chạy trên đường cao tốc, xuyên qua không khí, tạo thành một làn gió khiến góc áo Tô Uyên, Chu Thanh bị thổi lên. "Ngông cuồng!"
Trần Tấn Long hừ lạnh một tiếng.
Đồng thời chân ông ta dùng sức, lập tức, trên ngọn núi ông ta đang đứng, mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra, mà Trần Tấn Long cũng bắn ra như mũi tên rời cung.
Vút qua khoảng cách mười mét, chớp mắt đối diện với
Lâm Bình.
Trần Tấn Long ra một quyền, đánh vào ngực Lâm Bình.
Cảnh tượng như trong phim ảnh võ thuật, một chiêu đánh ra với tốc độ nhanh, uy thế mạnh, nổ tung trong không trung. Ầm một tiếng như tiếng pháo nổ.
Cho dù đằng trước là một con trâu thì một quyền này của Trần Tấn Long cũng đủ để nó chết. Chỉ có điều, Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.
Cơ thể đang dừng trên không trung đột nhiên bay lên cao một đoạn, anh cũng không động tay mà đá ra một cước.
Cũng có một tiếng nổ mạnh vang lên.
Lập tức. "Am!"
Lúc này, hai quyền giao nhau, âm thanh đột ngột bùng nổ, uy thế mạnh mẽ, tiếng vang như ô tô nổ lốp, chỉ vẻn vẹn một tiếng nổ đã chấn động cả giới thượng lưu Tây Ninh khiến màng nhĩ người khác bị đau, cả người run lên.
Dưới một cước của Lâm Bình, nắm đấm của Trần Tấn Long thế mà lại không chịu được.
Thân hình Lâm Bình thu lực lui về phía sau không đến nửa mét, nhưng tay đang nằm nắm đấm của Trần Tấn Long bị đau, cả người lui về phía sau còn nhanh hơn tốc độ ban nãy tiến lên phía trước. Sau đó dừng lại ở trên đỉnh núi vừa nãy ông ta đứng, làm cả ngọn núi lung lay, vang lên từng tiếng ầm ầm.
Một loạt đất đá sạt xuống.
Sau đó, cả hai người mới hạ xuống mặt đất. Chỉ một chiêu đã phân rõ cao thấp.
Mọi người xem cuộc chiến ở phía dưới, mắt ai cũng trợn tròn như đang xem phim kinh dị. "Đây... Thế này là đang đóng phim sao?"
Trịnh Khanh Kiều nhìn thấy một màn này, kinh hãi kêu lên, nhưng giọng nói cũng khó kiềm chế vẻ hưng phấn, giống như phát hiện ra một lục địa mới. "Không... Không phải chứ? Không có máy quay phim, cũng không có đạo diễn mà."
Trần Tĩnh cũng nuốt một ngụm nước bọt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Mấy cô gái nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia, chấn động không thể hiểu nổi, đây... đây là người bạn học cũ Lâm Bình mà bọn họ quen biết sao?
Ngoại trừ các cô gái, ba gia tộc trăm năm đã từng “được” Trần Tấn Long đến nhà cũng đều trợn to hai mắt.
Lúc đó Trần Tấn Long đến nhà, tùy ý lộ ra chút bản lĩnh đã làm cả ba gia tộc trăm năm sợ hãi, ngoài Thiên Môn đẳng sau Trần Tấn Long khiến người ta kiêng dè, người ta lại càng kiêng dè năng lực của chính Trần Tấn Long này đến mức không còn gì đáng để kiêng dè hơn.
Mà bây giờ, nhìn tình cảnh giữa hai người Trần Tấn Long và Lâm Bình, lại càng làm người ta thấy được năng lực đạp gió mà đi, mở ra một cánh cửa mới trong nhận thức của mọi người, hai người này cứ như thần tiên vậy.
Nhưng trong mắt ba gia tộc trăm năm, đúng như Lý Dương Sinh suy đoán, Trần Tấn Long bắt Tô Uyên đi, ép Lâm Bình hiện thân đánh một trận là vì thể hiện ra nhiều thủ đoạn làm người ta sợ hãi hơn, ra oai ở Tây Ninh, nếu vậy thì lẽ ra Trần Tấn Long phải cực kỳ nắm chắc phần thắng mới đúng chứ.
Hơn nữa, theo cái nhìn của tất cả mọi người, Trần Tấn Long lớn hơn Lâm Bình hơn hai mươi tuổi, đủ để trở thành sư phụ của Lâm Bình, có lẽ là Lâm Bình không địch lại Trần Tấn Long. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Nhưng bây giờ, chỉ một chiêu mà Trần Tấn Long đã bay ra ngoài rồi? Mọi người của nhà họ Tô, ngoài chấn động ra còn cùng nhau thở dài một hơi.
Nhất là Tô Thái Trọng, nội tâm ông cụ đang hối hận không thôi.
Lâm Bình không chỉ có những cấp dưới áo đen bí mật kia mà chính bản thân cũng có năng lực như thần tiên thế này.
Mà trước đó, ông cụ lại coi Lâm Bình như thần tiên này là một nhân vật tầm thường, ra lệnh đuổi khách, đuổi anh ra ngoài?
Còn Tô Hùng Cường, so với Tô Thái Trọng, ngoài chấn động hối hận ra, lòng ông còn tràn đầy xấu hổ.
Nhớ trước đây ông còn thử thách Lâm Bình một phen, cảm thấy Lâm Bình không có chỉ lớn, ngay cả nhà họ Tô cũng không muốn chinh phục, tương lai đã định trước là chẳng có thành tựu gì.
Nhưng bây giờ nhìn lại, với khả năng của Lâm Bình nào có phải không dám chinh phục nhà họ Tô, rõ ràng là nhà họ Tô không lọt được vào mắt anh, nên anh mới không có ý chinh phục nhà họ Tô mà thôi.
Cho dù hôm nay Lâm Bình không địch lại Trần Tấn Long, nhưng anh còn trẻ tuổi như vậy, thành tựu tương lai hả lại thấp hơn Trần Tấn Long sao? Chỉ có điều, bây giờ Tô Hùng Cường vẫn chưa nghĩ tới cái gọi là Thiên Môn, cái gọi là Trần Tấn Long còn không bằng đồ bỏ đi trong mắt Lâm Bình. "Lâm Bình, mày làm tạo rất bất ngờ đấy!"
Trần Tấn Long đứng vững, vừa sợ vừa giận. "Mày là người kế thừa của đàm chân nào?"
Trần Tấn Long nhìn về phía Lâm Bình.
Đàm chân chính là chân trong "Nam quyền bắc chân" mà người ta thường hay nói đến. Nam quyền dùng để chỉ Hồng quyền, còn "Bắc chân" chính là Đàm chân!
Mà Đàm chân chia làm các loại như Lâm Tây Đàm chân, Tinh Võ Đàm chân, Thiếu Lâm Đàm chân, Giáo Môn Đàm chân.
Trong mắt Trần Tấn Long, một cước vừa rồi của Lâm Bình là cước pháp thiện sử.
Nhưng Lâm Bình lại như nhìn thấu thắc mắc của Trần Tấn Long, anh cười lạnh lùng: "Ông cho rằng tôi là người kế thừa Đàm chân sao? Chỉ là đánh tên vô dụng như ông thôi mà, bẩn tay!”
Nghe vậy, lập tức mắt Trần Tấn Long bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng lạnh băng.