Chương 206: Lâm Bình, người của là năm năm trước là anh sao?
Thiên Môn muốn đến mở rộng đến đất nước này, Trần Tấn Long nhập môn, dẫn đầu băng đảng Thiên Môn tiến vào đất Hà Nam.
Tất nhiên, nếu chọc tức một người không nên động vào, tự mình sẽ chết trước khi rời khỏi chiến trường. Con người của hai người Trần Long, Trần Lân co rút mạnh, lập tức lao về phía dưới của ngọn núi với tốc độ chí mạng.
Lần này, Lâm Bình vẫn chưa động thủ.
Vẻ mặt Chu Thanh đầy lạnh lẽo, cô ấy vận lực đánh vào khoảng không hai chưởng. Hai chưởng khí lực song phương ở trong không khí tạo thành hai vệt dài trong suốt, trực tiếp in thành dấu tay trên lưng hai kẻ đang chạy trốn.
Đột ngột, Trần Long cùng Trần Lân trực tiếp bị ném về phía trước, ngã sấp mặt xuống đất trong tư thế vồ ếch.
Không thấy có bất kỳ cử động nào nữa. Toàn bộ đỉnh núi Ngũ Hành rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Người nhà họ Trần ai cũng lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Ngược lại thì mọi người trong nhà họ Tô nhìn khác hẳn, biểu tình của mỗi người không đồng nhất, có vui mừng, phấn khích, cũng có xấu hổ xen lẫn hổ thẹn.
Tô Hùng Cường nhìn thấy dáng đứng khoanh tay hờ hững cùng ánh mắt có chút lạnh nhạt của Lâm Bình, trong lòng ông khẽ thở dài.
Là ông sai lầm rồi.
Người thanh niên này không phải không có tham vọng, mà là một con rồng thực sự. Với bản lĩnh bậc này sao còn cần lo lắng về tiền bạc và quyền lực nữa.
Không lạ gì khi Chu Cường của tập đoàn Việt Huy đã nể mặt anh như vậy, tình nguyện bỏ ra một số tiền lợi nhuận lớn, tặng không cho nhà họ Tô một khối bánh ngọt thật lớn như thế.
Từ nay về sau, người thanh niên này chắc chắn sẽ nổi danh chấn động Tây Ninh, oai phong lừng lẫy khắp Hà Nam.
Đối mặt với anh, ai còn có thể nói nửa lời chứ?
Ai dám hé răng nửa lời chứ?
Lúc này, tại nơi ở của nhà họ Lý, sắc mặt Chung Nhân
Linh tái mét.
Trước đây, khi ở trong nhà họ Tô, bà ta vẫn luôn tỏ thái độ coi thường Lâm Bình.
Nhưng bây giờ có vẻ như những gì Lâm Bình nói "Hãy để nhà họ Lý trở thành lịch sử ở Tây Ninh" thực sự không phải lời nói giả dối. Trần Tấn Long là một gã khổng lồ của Thiên Môn, vậy mà Lâm Bình nói giết thì lập tức giết, nhà họ Lý thật sự dám động vào sao?
Trước mặt dạng người như vậy, cho dù nhà họ Lý nằm trong tay khối tài sản mấy chục nghìn tỷ thì đã làm sao?
Người ta chỉ cần một nhát dao là cũng đủ giết gọn rồi.
Cùng lắm thì đến lúc đó cao chạy xa bay là được.
Hơn nữa, Trần Tấn Long bị chém chết bởi Lâm Bình là một người có thể lực khổng lồ ở Thiên Môn, vậy không phải là thực lực của Lâm Bình còn mạnh hơn Trần Tấn Long sao, thế mà lại không hề có bối cảnh danh giá gì sao?
Chung Nhân Linh có bị đánh chết thì bà ta cũng không tin.
Chỉ cần nhìn người phụ nữ xinh đẹp đi theo Lâm Bình, người có thể tùy ý hai chưởng giết chết hai tên cấp dưới của Trần Tấn Long cũng đã không phải dạng vừa rồi.
Hiển nhiên Lý Dương Sinh cũng biết những chuyện này, ông ta nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến bên người Lâm Bình. "Cậu Lâm Bình, trước đây nhà họ Lý của tôi không biết Tô Uyên là bạn gái của cậu nên mới hướng nhà họ Tô đề nghị cầu hôn. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ lập tức thông báo hủy hôn ước với nhà họ Tô, giải thích rõ ràng mọi chuyện, mong cậu Bình đừng trách chúng tôi”
Lý Dương Sinh có thể quản lý cả nhà họ Lý cũng đã thể hiện ông ta là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, tất nhiên biết cách lấy lùi làm tiến, biết cái gì có thể giữ và cái gì cần bỏ.
Tuy rằng tính mạng của Lý Nguyên Bảo quan trọng, nhưng chung quy vẫn kém xa so với toàn bộ nhà họ Lý. Hơn nữa, ngoài Lý Nguyên Bảo ra, ông ta còn có một người con trai lớn hơn cũng có triển vọng. Cho dù... Lý Nguyên Bảo thật sự vì chuyện này mà đoản mệnh thì ông ta cũng có một người kế thừa rồi.
Không chỉ có Lý Dương Sinh đứng lên, đúng lúc này, tộc trưởng của nhà họ Triệu, người cầm đầu của nhà họ Nhiêu, cũng như các quý tộc ở Tây Ninh và các đại gia trên thương trường vội vã đến trước mặt Lâm Bình. "Cậu Lâm Bình, trong tương lai nếu có yêu cầu thì chỉ cần cậu Lâm Bình mở miệng, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ giúp đỡ toàn lực" "Cậu Lâm Bình..." "Cậu Lâm Bình..."
Mọi người bắt đầu bàn tán, sôi nổi thể hiện những lời chúc tốt đẹp nhất hướng tới Lâm Bình. Bản lĩnh thần tiên như vậy, giống như con của trời, đáng giá để tất cả bọn họ nịnh bợ, kết giao.
Phía trước có ba gia tộc trăm tuổi, nhưng nhà họ Tô có chút xấu hổ tụt lại phía sau, không biết nên đối mặt với Lâm Bình như thế nào.
Ông cụ Tô Thái Trọng khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng bước lên phía trước.
Các nhà hiền quý khác, bao gồm cả những người đứng đầu trong ba đại gia tộc trăm năm nhìn thấy điều này, họ đều nhường đường, để Tô Thái Trọng và Tô Hùng
Cường đi đầu.
Đây chính là ông nội và cha của Tô Uyên. Điều này cũng tương đương là ông nội và cha vợ của Lâm Bình.
Trước kia cho dù là nhường thể diện, cũng không đáng để ba đại gia tộc trăm năm nhường đường cho bọn họ, nhưng bây giờ thì ai dám không nể mặt chứ?
Khi nhìn thấy điều này, Tô Thái Trọng càng cảm thấy bùi ngùi. Cập nhật nhanh nhất* trên Tamlinh247.vn
Tô Thái Trọng vội vàng tiến lên: "Lâm..."
Tô Thái Trọng muốn gọi anh là Lâm Bình nhưng suy nghĩ lại vẫn gọi anh là "Cậu Lâm Bình". “Cậu Lâm Bình, sau ngày hôm nay, gia sản của nhà họ Tô sẽ trở thành của cậu hết."
Tô Thái Trọng nói.
Quả thật, đây là cơ hội ngàn năm có một cho nhà họ
Tô.
Có Lâm Bình, nhà họ Tô có khả năng trở thành gia tộc lớn thứ tư ở Tây Ninh, thậm chí vượt qua ba đại gia tộc trăm tuổi như nhà họ Lý mà trở thành đứng đầu, điều này không phải là không thể.
Đương nhiên, cho dù là ba gia tộc trăm năm như họ Lý, họ Triệu, nhà họ Nhiêu, hay các quý tộc Tây Ninh khác, các đại gia khu thương mại, hay thậm chí là ông cụ nhà họ Tô đến cúi đầu, vẻ mặt của Lâm Bình vẫn không thay đổi. Ngoài sự lạnh nhạt vẫn chỉ có lạnh nhạt.
Lâm Bình phớt lờ mọi người. Thay vào đó, anh bước đến xác của Trần Tấn Long. Sau đó, anh tìm thấy thứ gì đó trong túi áo của Trần
Tan Long.
Đó là một bình ngọc nhỏ.
Rất nhỏ.
Chỉ bằng kích thước của ngón tay cái.
Khác khi đối mặt với sự nịnh bợ các quý tộc ở Tây Ninh,vẻ mặt Lâm Bình lãnh đạm thì lúc này sắc mặt anh rốt cuộc cũng có cảm xúc, lộ ra một tia vui mừng.
Lâm Bình rút nắp bình ngọc nhỏ ra.
Đột nhiên, mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được có một cỗ không khí thần kỳ khiến họ sảng khoái.
Ngay cả Tô Thái Trọng có tuổi đã cao cũng cảm thấy trong chốc lát cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, giống như cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ.
Mọi người nhìn về phía bình ngọc nhỏ trong tay Lâm
Bình.
Đó là gì? “Quả nhiên là nước thần sinh mệnh”
Lâm Bình đóng nắp bình lại. Mặc dù trọng lượng bên trong chưa đến một mi, khoảng chừng mười giọt, nhưng đã khiến Lâm Bình cảm thấy hứng thú.
Nước thần sinh mệnh quá hiếm! Mỗi một giọt đều là một cái giá cao ngất trời.
Chỉ cần mười giọt nước thần sinh mệnh này, tác dụng của nó đã sắp đuổi kịp tinh hoa của nấm linh chi ngàn năm mà Lâm Bình đã cướp được từ tay Lữ Trùng Dương. Không ngờ giết chết Trần Tấn Long sẽ có kết quả bất ngờ như vậy.
Lâm Bình thu nước thần sinh mệnh vào nhưng anh vẫn phớt lờ mọi người. Thay vào đó, anh cất bước đi thẳng đến chỗ Tô Uyên đang đứng. "Tô Uyên, tôi đã báo thù cho em rồi."
Khi anh bước đến chỗ Tô Uyên, vẻ lãnh đạm trên mặt
Lâm Bình đã biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt tràn đầy ôn nhu.
Chỉ là Tô Uyên gắt gao cắn môi nhìn Lâm Bình, thật lâu sau mới mở miệng, cắn răng nói: "Lâm Bình, người của năm năm trước, là anh sao?"