Chương 207: Tôi không muốn gặp lại anh nữa
Lâm Bình thở dài, anh biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cảnh này, từ sau khi anh đưa cho nhà họ Tôi hợp đồng thương nghiệp với tập đoàn Việt Huy cùng với khoản tiền lớn kia thì anh đã biết Tô Uyên chắc chắn sẽ bắt đầu nghi ngờ.
Nếu không, với năng lực của anh thì tại sao lại phải hạ mình nhận một vài đồng tiền lương ít ỏi như vậy, giả vờ làm cha của Phi Tuyết?
Lâm Bình cũng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Tô Uyên, cuối cùng mở miệng: “Là tôi.” “Chuyện xảy ra năm năm trước là ngoài ý muốn, lúc ấy tôi bị.." Lâm Bình muốn giải thích.
Chỉ có điều, càng nói thì giọng của Lâm Bình càng nhỏ, cho đến khi tất cả lời muốn nói như mắc kẹt trong cổ họng, rốt cuộc vẫn không thể nói ra được.
Đôi mắt của Tô Uyên gắt gao theo dõi anh.
Trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận, còn có cả nước mắt.
Cô cắn thật chặt môi dưới, gần như muốn cắn đến bật máu. Rất rõ ràng, Tô Uyên chỉ muốn biết đáp án, nhưng cũng không muốn nghe Lâm Bình giải thích. “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc vậy?” Tô Phi Tuyết nhìn thấy nước mắt từ khóe mắt Tô Uyên rơi xuống, cô bé ngoan ngoãn đi tới lau nước mắt cho Tô Uyên, quan tâm hỏi.
Sau đó, nhanh chóng nhìn về phía Lâm Bình: “Cha ơi, mẹ khóc rồi, cha mau tới ôm mẹ một cái đi.”
Nhưng mà lần này Tô Phi Tuyết còn chưa nói xong, Tô Uyên cũng đã cắt ngang: "Người đó không phải là cha của con, con không có cha
Giọng nói của cô trước giờ chưa từng lạnh lùng đến như vậy.
Tô Uyên chưa bao giờ mắng Tô Phi Tuyết, dù cho cô bé có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng chỉ nhẹ nhàng giảng dạy, nhưng lúc này là lần đầu tiên Tô Uyên nổi giận với Tô Phi Tuyết.
Tô Phi Tuyết sững sờ, sau đó lập tức khóc ré lên.
Cô bé muốn lao vào vòng tay của Lâm Bình, tủi thân không chịu nổi. Chỉ có điều, Tô Uyên ôm Tô Phi Tuyết lại, quay người đi xuống dưới núi.
Trước khi đi, cô đã để lại cho Lâm Bình một câu, giọng nói lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa.
Lâm Bình há miệng, vươn tay muốn giữ Tô Uyên lại, nhưng bàn tay đưa lên một nửa lại thu về.
Ánh mắt của anh vô cùng phức tạp. Anh cho rằng với những chuyện đã xảy ra ở Hải Châu lúc trước, giữa anh và Tô Uyên đã có nền tảng, cho dù bây giờ có vạch trần chân tướng đi chăng nữa, có lẽ Tô Uyên cũng đã có thể chấp nhận, nhưng Lâm Bình không ngờ Tô Uyên lại phản ứng kịch liệt như thế.
Suy cho cùng, anh vẫn chưa đủ hiểu phụ nữ. “Chu Thanh, tôi làm sai rồi sao?”
Lâm Bình nhìn về phía Chu Thanh, lẩm bẩm hỏi.
So với tư thế vô địch không cần tốn nhiều thời gian để chém giết Trần Tấn Long, Lâm Bình của bây giờ thật khác la. “Tôi... thật xin lỗi, Thanh Sơn, tôi không biết... Chu Thanh ngừng một chút rồi cúi đầu nói.
Tuy cô ấy cũng là phụ nữ, xuất thân từ đại gia tộc, thân phận cao quý hơn so với 99.99% phụ nữ cả nước, nhưng Chu Thanh cũng không phải tiểu thư khuê các bình thường.
Cô ấy là người phương Bắc, phụ nữ không hề thua đấng mày râu, cô ấy cũng là tông sư hóa cảnh, giết kẻ địch xung quanh mười mét vuông, nếu nói về việc huấn luyện cấp dưới, dẫn đội chấp hành nhiệm vụ thì cô ấy vô cùng quen tay, nhưng đối với chuyện tình cảm nam nữ, cùng với suy nghĩ của những cô gái bình thường sinh sống trong thành phố lớn thì cô ấy cũng không hiểu rõ lắm.
Haizz
Cuối cùng, Lâm Bình lại thở dài.
Có lẽ là anh đã hơi hấp tấp rồi. Nhưng mà một cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác thì chính là vô cùng khiếp sợ.
Các thế gia trăm năm và cao quý như nhà họ Lý đều trợn mắt há mồm, bọn họ muốn đi giao thiệp với Lâm Bình, Lâm Bình còn không thèm phản ứng đến bọn họ, điều này làm cho nhà họ Lý đến cầu hôn với Tô Uyên có chút lo lắng bất an, lại khiến cho nhà họ Triệu vô cùng tiếc nuối. Đối mặt với một nhân vật có thân phận không hề tầm thường như Lâm Bình mà thái độ của Tô Uyên lại dứt khoát như thế.
Mọi người đều nhìn về phía mấy người nhà họ Tô.
Ánh mắt của đám người Tô Hùng Cường và Tô Thái Trọng so với mọi người càng thêm không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước khi Tô Uyên nhắc đến Lâm Bình, khuôn mặt luôn mang theo sự hạnh phúc nhàn nhạt, còn xưng Lâm Bình là bạn trai.
Bây giờ...
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cái này lỡ như đắc tội Lâm Bình thì phải làm sao đây? Về phần Trần Tĩnh thì có chút thất vọng, hóa ra Lâm Bình thật sự ngay cả con gái cũng có luôn rồi...
Trịnh Khanh Kiều cố tình muốn đi lên tìm Lâm Bình nói gì đó, nhưng thấy tâm trạng của Lâm Bình lúc này có vẻ không được tốt cho lắm nên cô ấy vẫn nhịn được xúc động, chỉ là ánh mắt khi nhìn Lâm Bình vẫn có gợn sóng kì la. “Sau này Tây Ninh không cần thiết có tập đoàn Trần Phương nữa.
Cuối cùng, đối mặt với những vị khách quý, Lâm Bình chỉ nói vẻn vẹn một câu như vậy.
Ngay lập tức, mấy người nhà họ Trần ở đây sửng sốt như cha chết mẹ chết.
Xong rồi!
Trời sập rồi!
Tất cả những người nhà họ Trần mặt xám như tro tàn, nhưng mà có kết cục phía trước của Trần Tấn Long và Trần Thiên, mấy người nhà họ Trần lúc này ngay cả một chữ “không” cũng không dám nói. *ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Sau khi nói xong, Lâm Bình nhìn Lý Dương Sinh và Chung Nhân Linh một cái thật sâu nhưng cũng không nói nữa.
Sau đó nhẹ gật đầu với Trịnh Khanh Kiều và Trần Tĩnh: “Thật xin lỗi, ngày khác lại tụ họp
Vừa dứt lời.
Lâm Bình mang theo Chu Thanh đi xuống dưới chân núi.
Sau khi Lâm Bình rời đi, ánh mắt của mọi người đồn dập quăng về phía mấy người nhà họ Trần mặt mũi tràn đầy sự bi thảm kia, tập đoàn Trần Phương thật sự chính là một miếng bánh ngọt lớn đấy, nhưng lúc này đây không một ai dám động tâm, muốn giúp đỡ, miếng bánh ngọt này họ không dám ăn rồi.
Hơn nữa, tuy Trần Tấn Long đã chết, nhưng tổ chức Thiên Môn vẫn còn trú ẩn trong thế giới ngầm của Tây Ninh.
Không biết Thiên Môn sẽ có phản ứng gì nữa?
Còn về phần Lý Dương Sinh, người này có chức vị cao, một đời kiêu hùng lãnh đạo nhà họ Lý, nhưng ánh mắt mà vừa rồi Lâm Bình nhìn ông ta cho thấy được một cái gì đó rất khác. Ông ta biết rõ nếu lần này không biểu hiện tốt, tất nhiên Lâm Bình sẽ tính toán việc lúc trước bọn họ đã cầu hôn nhà họ Tô, cùng với việc lần này Trần Tấn Long bắt cóc Tô Uyên, nhưng bọn họ cũng mặc kệ.
Lý Dương Sinh cũng không hổ danh là một nhân vật kiêu hùng, lúc này ông ta mở miệng nói: “Sau ngày hôm nay, sẽ không có tập đoàn Trần Phương nữa.
Ông ta muốn dẫn đầu trợ giúp nhà họ Tô, đánh tan nhà họ Trần, để bày tỏ thái độ của nhà họ Lý.
Ngay trong ngày mà Trần Tấn Long bị Lâm Bình giết chết tại núi Ngũ Hành, tin tức này đã khiến máy gió nổi lên ở Tây Ninh.
Lực lượng truy diệt xã hội đen được xuất động, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, hơn phân nửa bộ phận Thiên Môn bị bắt, một phần nhỏ cuống quýt bỏ trốn sang nước ngoài.
Tổ chức Thiên Môn mang theo trận thế sét đánh lôi đình tiến vào tây Ninh, trong nháy mắt chỉ trở thành truyện cười.
Tin tức truyền ra, cho dù là cái chết của vị Trần Tấn Long cấp bậc tông sư hóa cảnh, hay là tổ chức Thiên Môn xám xịt bỏ chạy về nước ngoài, tất cả đều gây sự chú ý tại vùng đất hà Nam, một vài nhân vật lớn quan tâm đến việc của Trần Tấn Long hay Thiên Môn đều bị chấn động.
Đồng thời, thế giới ngầm của Tây Ninh đã trở thành một mảnh hư không, một ít thế lực bên ngoài bắt đầu rục rịch muốn vào Tây Ninh để đoạt một chén canh.
Lại thêm một cuộc chiến tranh đấu gay gắt khác.