Chương 209: Lời mời của Trịnh Khanh Kiều
Ngày hôm sau, tại nhà họ Tô ở Tây Ninh, bên ngoài sân nhà Tô Uyên. “Tô Uyên còn không chịu gặp tôi sao?”
Lâm Bình nhìn hai vợ chồng Tô Hùng Cường rồi lên tiếng hỏi.
Tô Hùng Cường cũng thở dài một hơi, khẽ lắc đầu. “Tôi biết rồi.”
Lâm Bình gật đầu. “Tô Uyên, tôi sẽ chờ đến ngày em tha thứ cho tôi.” Lâm Bình nói.
Âm thanh rõ ràng được truyền vào trong nhà nhưng cũng không ai có bất kỳ phản ứng gì. Cuối cùng, Lâm Bình đành phải thở dài một hơi, sau đó chào hỏi Tô Hùng Cường một tiếng rồi rời khỏi nhà họ Tô.
Có lẽ thời gian mới là liều thuốc tốt nhất.
Hôm nay Tô Uyên mới vừa biết được chân tướng, anh càng muốn giải thích với cô thì trái lại sẽ phản tác dụng. Sau khi Lâm Bình rời khỏi nhà họ Tô lại nhận được điện thoại của Trịnh Khanh Kiều. Trịnh Khanh Kiều hỏi anh có rảnh hay không, có thể gặp mặt không?
Lâm Bình suy nghĩ một lát, sau đó cũng đồng ý.
Sau khi hẹn với Trịnh Khanh Kiều xong, Lâm Bình lập tức chạy đến điểm hẹn. “Đám người Trần Tĩnh đâu?”
Sau khi gặp mặt, lại chỉ thấy một mình Trịnh Khanh Kiều, Lâm Bình cảm thấy hơi bất ngờ.
Hôm qua ở đỉnh núi Ngũ Hành, ngoại trừ Trịnh Khanh Kiều thì còn có Trần Tĩnh và Hà Duyên cũng ở đó.
Vốn dĩ Trịnh Khanh Kiều muốn trêu đùa một chút nhưng lời đến miệng thì bỗng nhiên cô ấy lại nuốt ngược trở vào. Lâm Bình trước mắt này cũng không phải là người bạn học cũ bình thường kia nữa, bây giờ anh giống như tiên nhân vậy, được tất cả những nhân vật lớn ở Tây Ninh thay phiên nhau nịnh bợ. Thấy vậy, Lâm Bình khẽ cười: “Tôi vẫn là Lâm Bình, là bạn học cũ của cậu mà.” “Vậy thì tốt rồi.”
Trịnh Khanh Kiều thấy Lâm Bình không hề có loại tính tình cao ngạo lạnh nhạt kia, vẫn giống như trước đây thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô ấy mới cười nói, tuy nhiên trong nội tâm vẫn giữ một cảm giác kính sợ như cũ. “Hôm nay đảm Trần Tĩnh đã trở về Hải Châu rồi, dù sao thì ngày mai vẫn còn phải đi làm mà.” Trịnh Khanh Kiều giải thích. “Vậy còn cậu? Ngày mai không đi làm sao?” Lâm Bình tò mò, “Theo lý mà nói thì đúng là phải đi làm, nhưng mà Bỗng nhiên Trịnh Khanh Kiều lại nói: “Lâm Bình, ngày hôm qua cậu có cầm một chiếc bình nhỏ mà, có thể lại mở ra cho tôi nhìn một chút được không?”
Mặc dù Lâm Bình hơi bất ngờ với yêu cầu này của Trịnh Khanh Kiều nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn lấy ra chiếc bình nhỏ có chứa mười giọt nước thần sinh mệnh.
Sau đó, trực tiếp đưa cho Trịnh Khanh Kiều.
Mặc dù nước thần sinh mệnh vô cùng trân quý, có giá trị liên thành, dường như muốn mua cũng không được. Nhưng nếu như vị bạn học cũ này đã muốn xem thử thì cũng không sao cả.
Dù sao thì Trịnh Khanh Kiều cũng không thể cướp được từ trong tay anh.
Trịnh Khanh Kiều nhận lấy bình ngọc nhỏ, sau đó mở nắp bình ra.
Nhất thời, cô ấy cảm thấy gần như lỗ chân lông của toàn thân mình đều nở hết ra, trước kia chưa từng có loại sảng khoái như thế này. Trong nháy mắt, tinh thần đều trở nên phấn chấn hơn hẳn, cảm thấy cứ như được tái sinh lại vậy, khiến cho toàn thân đều toát ra sức sống căng tràn.
Nhưng một lát sau, Trịnh Khanh Kiều lại nhanh chóng đóng nắp bình, sau đó trả lại bình ngọc nhỏ cho Lâm Bình. Ngược lại Lâm Bình cảm thấy vô cùng bất ngờ, định lực của Trịnh Khanh Kiều mạnh như vậy sao?
Nếu như là người khác, khi cảm thụ được lực sức sống mãnh liệt của nước thần sinh mệnh thì trong khoảng thời gian ngắn rất dễ dàng chìm đắm trong cảm giác vui thích kia.
Nhưng mà Trịnh Khanh Kiều lại không hỏi thêm một câu nào cả, điều này càng khiến cho Lâm Bình bất ngờ hơn: “Loại cảm giác này, thật sự rất giống?” “Cậu đã từng thấy nước thần sinh mệnh rồi à?”
Lâm Bình ngước mắt lên, nhìn Trịnh Khanh Kiều rồi tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Cái này gọi là nước thần sinh mệnh sao?” Trịnh Khanh Kiều cũng khẽ trợn mắt, hiển nhiên đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cái tên này. Nhưng mà sau đó, Trịnh Khanh Kiều lại tiếp tục nói: “Nước này, trước đây tôi chưa từng thấy. “Nhưng mà ở quê chúng tôi có một mảnh ruộng thuốc, loại cảm giác này không khác lắm so với lúc ở đó. Mặc dù không mãnh liệt như thế này nhưng mà ở ruộng thuốc đó cũng có thể khiến người khác vô cùng thoải mái. “Từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng bị bệnh, không biết có phải do khi còn bé đã từng chạy đến ruộng thuốc kia chơi không nữa.
Trịnh Khanh Kiều khẽ chớp mắt, nhìn Lâm Bình rồi nói. “Từ nhỏ đến lớn cậu không hề bị bệnh à?”
Chuyện này, Lâm Bình lại không hề hay biết. “Đúng vậy, ngay cả bị cảm thông thường thì cũng chưa từng, cậu nói xem có thần kỳ không?”
Trịnh Khanh Kiều le lưỡi.
Lâm Bình khẽ nhíu mày, rồi sau đó lại mở miệng một lần nữa: “Cậu chắc chắn ruộng thuốc ở quê cậu có cảm giác giống như nước thần sinh mệnh sao?" "Không phải tất cả ruộng thuốc, mà chỉ là một mảnh ruộng thuốc trong đó mà thôi." Trịnh Khanh Kiều nói.
Thì ra mặc dù Trịnh Khanh Kiều học trung học phổ thông ở Hải Châu, bây giờ cũng có công việc ở đó nhưng trước đây cô ấy không phải là người Hải Châu, thậm chí cũng không tính là người tỉnh Hà Nam.
Mà là người tỉnh Nam Sơn. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.c*ом để ủng hộ team nha !!!
Nếu thật sự là vậy thì thậm chí Trịnh Khanh Kiều cũng không được xem như người Việt Nam chính thống.
Mà nhà của Trịnh Khanh Kiều lại chuyên nghề trồng dược liệu, theo lời Trịnh Khanh Kiều nói thì những thôn dân ở gần quê của cô ấy đều trồng dược liệu mà sống.
Đồng thời, ở quê cô ấy cũng có một mảnh ruộng thuốc thần kỳ, nơi đó trồng dược liệu vô cùng tốt. Chỉ là mảnh ruộng kia cũng không phải là của duy nhất một thôn nào cả, mà là nằm giữa năm thôn.
Hằng năm, năm thôn này cũng sẽ quyết định tranh giải, quyết định quyền sở hữu ruộng thuốc.
Thôn nào chiến thắng cuối cùng, chèn ép được bốn thôn khác thì trong vòng một năm tới, mảnh ruộng thuốc kia sẽ được thôn đó sử dụng. “Tôi thấy hình như cậu rất để ý đến chuyện này cho nên mới gọi cậu ra đây, nói với cậu một chút." “Nếu như cậu có hứng thú thì có thể trở về quê cùng với tôi, nói không chừng ở đó sẽ có nước thần sinh mệnh gì đó mà cậu cầu.
Trịnh Khanh Kiều nói. “Được.”
Lâm Bình gật đầu.
Nếu như quê của Trịnh Khanh Kiều thật sự có tồn tại nước thần sinh mệnh, vậy thì nhất định phải đến xem thử một lần. “Thấy cậu như vậy, có phải đang muốn mời tôi giúp thôn các cậu ra tay tranh giải giành chiến thắng không?”
Bỗng nhiên, Lâm Bình lại nhìn Trịnh Khanh Kiều, nghiền ngầm nói. “Thế nào? Có được không?”
Trịnh Khanh Kiều nhìn Lâm Bình, gương mặt tràn đầy vẻ mong đợi.
Lần trước thấy Lâm Bình phát huy sức lực ở đỉnh núi Ngũ Hành, Trịnh Khanh Kiều quả thật đã vô cùng dao động.
Trước kia, những người ở thôn cô ấy tiến hành thi đấu lôi đài cũng chỉ có một ít người bình thường trong thôn đứng ra tranh giải. Thế nhưng dần dần về sau, mọi người ai nấy cũng đều mời người tài giỏi ở bên ngoài, nhưng suy cho cùng cũng chỉ giới hạn ở mức độ đánh đấm võ thuật mà thôi, chỉ biết một chút công phu quyền cước.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn không hề có người nào giống như Lâm Bình và Trần Tấn Long vậy, một quyền có thể đánh cho cát đá nổ tung.
Nếu như có Lâm Bình ra tay giúp đỡ thì Trịnh Khanh
Kiều tin chắc rằng chỉ cần anh động tay một chút, chắc chắn năm nay thôn bọn họ sẽ giành được chiến thắng. “Có thể”
Cuối cùng, Lâm Bình cũng gật đầu.
Nghĩ đến mảnh ruộng thuốc có liên quan đến nước thần sinh mệnh kia, có lẽ Trịnh Khanh Kiều sẽ không lừa gạt anh.
Dựa vào vẻ mặt của Trịnh Khanh Kiều thì anh cũng tin chắc chuyện này là sự thật.
Nếu như có thể lấy được một ít nước thần sinh mệnh, vậy thì Lâm Bình hoàn toàn có đủ tự tin để khôi phục lại vết thương trong cơ thể với khoảng thời gian ngắn nhất rồi.