Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 210: Gia đình bình thường của Trịnh Khanh Kiều

Một ngày sau, Lâm Bình lập tức theo chân Trịnh Khanh Kiều lên đường, đi đến quê hương của cô ấy.

Tuy nhiên lần này Lâm Bình cũng không dẫn theo Chu Thanh, mà bỏ lại cô ấy ở Tây Ninh để âm thầm bảo vệ mẹ con Tô Uyên.

Thế lực ở nước ngoài của Thiên Môn cũng không yếu, lần này anh đã giết chết Trần Tấn Long, trong lúc nhất thời vẫn chưa có thời gian để nhổ cỏ tận gốc toàn bộ Thiên Môn, đương nhiên bây giờ càng phải gia tăng đề phòng bọn họ.

Thế nhưng Lâm Bình cũng không phải đi một mình, mà là mang theo Diệp Thành.

Nếu như đã đồng ý trợ giúp cho Trịnh Khanh Kiều thì Lâm Bình cũng sẽ không nuốt lời, cho dù quê Trịnh Khanh Kiều không có nước thần sinh mệnh thì anh cũng sẽ thuận tiện giúp đỡ cô ấy một chuyện nhỏ này.

Chỉ là loại đánh đấm nhỏ lẻ này, đương nhiên không đáng để anh tự mình ra tay.

Hiện tại Diệp Thành đã là binh lính giải ngũ, nên trái lại rất thích hợp làm loại chuyện này.

Thế là cả ba người cùng nhau đi về quê của Trịnh Khanh Kiều tại tỉnh Nam Sơn, tiếp giáp tỉnh Hà Nam. Khi đám người tới được thôn nhà họ Trịnh ở trấn Bình Dương, huyện Nghĩa Bắc, thành phố La Vân, tỉnh Nam Sơn gần Hải Châu thì đã gần chạng vạng tối.

Lâm Bình nhìn những xóm làng ngay trước mắt mình thì không khỏi cười nói: “Thanh Kiều, không ngờ cậu là con nhà giàu trá hình đấy.

Nếu so sánh với tỉnh Hà Nam thì tỉnh Nam Sơn có không ít nơi đã lạc hậu hơn rất nhiều, Lâm Bình cho rằng Trịnh Khanh Kiều nói quê hương mình ở thôn thì giống như một xóm nhỏ nghèo nàn thuộc vùng nông thôn như chỗ ở của cha nuôi Lâm An Quốc vậy. Xung quanh đều là khỏi bếp lượn lờ, nhà trệt mái ngói, trong không khí lại nồng nặc mùi quê cha đất tổ.

Nhưng không ngờ sau khi đến gần thì Lâm Bình mới phát hiện thôn nhà họ Trịnh của Trịnh Khanh Kiều không giống như một thôn quê thông thường, hoàn toàn không hề khác với trấn nhỏ một tí xíu nào cả.

Dường như mọi người đều có nhà lớn, ai nấy đều có xe hơi, có nhà thì một chiếc, có nhà lại hai ba chiếc. Mặc dù không phải là dạng xe sang như Rolls Royce hay Maybach nhưng những chiếc BMW từ đủ cấp độ đều có thể nhìn thấy tùy ý. Thậm chí Lâm Bình còn nhìn thấy chiếc G55 giống như chiếc mà anh đã để lại cho cha nuôi Lâm An Quốc.

Bầu không khí trong thôn cũng tương đối náo nhiệt, rất giống một thị trấn nhỏ.

Hoặc có thể nói, một số thị trấn nhỏ hiện nay còn không bằng thôn nhà họ Trịnh này của cô ấy. "Làm gì có chứ, chỉ có thể khá giả hơn những gia đình bình thường một chút mà thôi. Trịnh Khanh Kiều mấp máy đôi môi đỏ mọng rồi nói.

Nhà cô ấy, có lẽ tài sản cũng chỉ tầm mấy chục tỷ mà thôi.

Thật ra thì dựa vào dược liệu trồng trọt, hơn nữa còn vô tình có được mảnh ruộng thuốc thần kỳ kia nên mặc dù không phải hằng năm thôn của nhà họ Trịnh đều có thể lấy được quyền sử dụng nhưng cách mấy năm thì vẫn có thể tranh thủ được một lần.

Dược liệu được trồng trọt từ mảnh ruộng thuốc kia lại tốt hơn những dược liệu ở các mảnh ruộng khác rất nhiều, vì thế giá cả cũng cao hơn thị trường chung ở những thành phố khác.

Phát triển cũng được nhiều năm như vậy, có thể nói rằng những thôn dân ở xung quanh không ai nghèo cả, tài sản đều tính tiền tỷ trở lên.

Nhưng cũng chính bởi vì mảnh ruộng thuốc kia không phải của riêng một thôn hay một gia đình nào cả, nên hầu hết mọi người đều giàu có ở bậc trung chứ không ai có tài sản lên đến mấy nghìn tỷ cả. Ông nội của Trịnh Khanh Kiều chính là thôn trưởng ở thôn nhà họ Trịnh, vì thế nên gia đình cô cũng được xem như khá có tiền.

Cũng chính vì điều này, lần trước khi tụ tập bạn học cấp ba ở Hải Châu thì lại có không ít người đi đút lót cho tên nhà giàu Trần Giang Sơn nhưng Trịnh Khanh Kiều thì lại không quá để ý đến anh ta, hơn nữa còn có thể ra mặt nói chuyện giúp Lâm Bình nữa. “Trịnh Khanh Kiều thuộc gia đình bình thường?” Lâm

Bình không khỏi cười nói. “Lại dám trêu tôi..." Trịnh Khanh Kiều quay sang giả vờ đưa ra nằm đẩm uy hiếp Lâm Bình.

Trải qua khoảng thời gian nói chuyện gần đây, Trịnh

Khanh Kiều phát hiện Lâm Bình vẫn là Lâm Bình như trước kia, dường như không hề có gì thay đổi vì chuyện ầm ĩ ở đỉnh núi Ngũ Hành. Vì thế dần dần Trịnh Khanh Kiều cũng bỏ qua sự kính sợ của bản thân, khôi phục quan hệ trước kia với Lâm Bình.

Đương nhiên, đây là bởi vì tính tình của Trịnh Khanh Kiều thuộc dạng tùy tiện thoải mái, không câu nệ tiểu tiết. Nếu như đổi lại thành đám người Trần Tĩnh thì chưa chắc có thể được như vậy. “Huống chi, ở đây làm sao có thể so với cậu chứ. Nếu không phải cậu đã có con gái rồi thì tôi thật sự muốn ngã nhào vào lòng cậu, để gạo nấu thành cơm, từ nay về sau tôi sẽ chân chính trở thành người giàu có, vô cùng có mặt mũi...

Bỗng nhiên, Trịnh Khanh Kiều thu hồi quả đấm, rồi lại cười nói. "Ha ha..."

Lâm Bình tháo chạy.

Thấy vậy, gương mặt Trịnh Khanh Kiều lộ ra vẻ đắc ý, đối phó với Lâm Bình thì quả đấm đã không còn tác dụng như trước kia nữa rồi.

Thế nhưng cô ấy lại có thể tìm được một cách khác để đả kích Lâm Bình.

Cả đường cười cười nói nói, lúc này Diệp Thành cũng đã lái xe đến cửa thôn nhà họ Trịnh. “Ông nội, cha mẹ, bác hai, chú ba... Tại sao mọi người đều đến đây hết vậy?”

Trịnh Khanh Kiều nhìn thấy cả nhà đều đứng ở cửa thôn thì hơi giật mình, vội vàng nhảy xuống xe.

Sau khi Lâm Bình đồng ý cùng cô ấy trở về thôn nhà họ Trịnh thì cô ấy đã lập tức gọi điện thoại nói với cả nhà rằng mình sắp dẫn một người cao thủ siêu cấp về giúp đỡ. Chuyện Lâm Bình đại chiến Trần Tấn Long ở đỉnh núi Ngũ Hành đều kể đúng sự thật, hơn nữa còn bảo mọi người trong nhà nhất định phải tiếp đãi long trọng. Thế nhưng lúc đó ông nội cô ấy chỉ cho rằng cô ấy xem phim ảnh và tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá nên không hề xem là thật. Tamlinh247.vn trang web cập nhật* nhanh nhất

Tuy nhiên không ngờ hôm nay mọi người lại trịnh trọng ra trận đón tiếp Lâm Bình như vậy.

Lúc này, vẻ mặt Trịnh Khanh Kiều vô cùng vui mừng.

Không phải cảm giác tự hào, có mặt mũi mà là cảm thấy rốt cuộc mọi người cũng không có lạnh nhạt với Lâm Bình. Dù sao thì Lâm Bình cũng là một người thần thánh ở Tây Ninh, những người có tài sản trong tay hàng nghìn tỷ cũng đều phải cúi đầu trước anh mà. “Thanh Kiều, cháu đã trở về rồi sao? Trùng hợp đứng đây với cả nhà chờ một lát đi.” Thôn trưởng của thôn nhà họ Trịnh, ông nội của Trịnh Khanh Kiều tên là Trịnh Dịch Thành đang chống quải trượng, cười cười yêu thương nói chuyện với cháu gái. “Chờ cái gì? Không phải mọi người đến đón cháu và

Lâm Bình sao?” “Lâm Bình?” Trịnh Dịch Thành hơi cau mày, nhưng ngay sau đó lại giống như nhớ đến chuyện gì: “Cháu nói là người bạn học ở phổ thông của cháu sao?" “Đúng vậy ạ. Đôi môi đỏ mọng của Trịnh Khanh Kiều khẽ nhếch lên, dường như cô ấy đã ý thức được cả nhà ra đây không phải để tiếp đón Lâm Bình,

Lúc này, Lâm Bình cũng bước xuống xe.

Trịnh Khanh Kiều vội vàng tiến lên giới thiệu: "Người này chính là Lâm Bình, là bạn học thời phổ thông của cháu, đồng thời cũng là tông sư hóa cảnh đấy."

Vừa dứt lời, Trịnh Khanh Kiều lập tức nháy mắt về phía cha mẹ mình.

Ra hiệu cho bọn họ tuyệt đối không được tiếp đón Lâm Bình chậm trễ.

Thấy vậy, trên mặt đám người Trịnh Dịch Thành lộ ra một nụ cười quái dị.

Trước kia Trịnh Khanh Kiều gọi điện thoại về nói rằng cô ấy dẫn theo một người bạn học thời phổ thông rất tài giỏi, chỉ bằng một quyền đã có thể làm nứt đá, một bước có thể đi được hơn mười mét, thậm chí còn có thể đạp gió mà đi, hoàn toàn có thể giúp đỡ cho thôn nhà họ Trịnh của bọn họ.

Đám người Trịnh Dịch Thành còn tưởng rằng Trịnh Khanh Kiều xem phim võ thuật nhiều quá nên nói loạn. Thế nhưng bây giờ, cô ấy quả thật đã đưa người về rồi.

Trịnh Khanh Kiều còn nói gì là tông sư hóa cảnh nữa, bọn họ thật sự không hiểu những thứ này. Hơn nữa, về chuyện một đấm nứt đá, một cước đi mười mét thì lại càng không tin tưởng.

Thế nhưng ngược lại, trong lòng bọn họ lại dâng lên một ý tưởng khác. “Thanh Kiều, đây là bạn trai của cháu hả?"

Trịnh Dịch Thành mở miệng hỏi.

Nhấn Mở Bình Luận