Chương 211: Cha con nhà họ Long
Sắc mặt Trịnh Khanh Kiều lập tức cứng đờ, cô ấy cũng rất muốn Lâm Bình là bạn trai của mình nhưng anh đã có con gái luôn rồi, bạn gái anh lại là con gái gia đình quyền quý nhà họ Tô, làm sao cô ấy có thể so sánh được chứ. “Cháu đã nói rõ rồi mà, Lâm Bình là bạn học thời phổ thông của cháu, đến đây để trợ giúp chúng ta.”
Trịnh Khanh Kiều vội vàng giải thích.
Đồng thời, cô ấy còn len lén dùng ánh mắt quan sát
Lâm Bình một chút. “Như vậy hả? Nếu như là bạn học của cháu, vậy thì cháu đưa bạn học về trước đi, tránh để bạn đợi lâu. Ông còn phải ở đây đợi người nữa.
Trịnh Dịch Thành mở miệng nói.
Đồng thời, ông ấy lại nhìn về phía Lâm Bình: “Thật xin lỗi vì chúng tôi tiếp đãi không chu toàn, chúng tôi còn phải ở đây chờ người nữa nên hy vọng cậu không để ý.
Lâm Bình mỉm cười gật đầu: "Không sao cả, cháu và Thanh Kiều đi cùng nhau là được rồi.”
Trịnh Khanh Kiều quả thật hơi tò mò người nào mà có thể khiến cho cả nhà cô ấy ra đứng đợi như vậy chứ, tuy nhiên Trịnh Khanh Kiều cũng không hỏi nhiều lời nữa. Có thể nhận thấy cô ấy khá bất mãn về việc cả nhà không để trong lòng chuyện cô ấy đưa Lâm Bình trở về đây để trợ giúp.
Cô ấy cảm thấy mọi người thờ ơ với Lâm Bình.
Cũng may Lâm Bình là người không so đo, lúc này Trịnh Khanh Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô ấy nhanh chóng gọi Lâm Bình lên xe, cùng nhau đi về nhà trước.
Chờ đến khi rảnh rồi lại nói chuyện của Lâm Bình với ông nội thật đàng hoàng mới được, tránh để mọi người xem chuyện này như trò đùa.
Thế nhưng, đảm người Trịnh Khanh Kiều và Lâm Bình còn chưa lên xe thì phía sau đã có một chiếc Wrangler lái tới.
Nhìn thấy chiếc xe kia, sắc mặt của đám người Trịnh
Dịch Thành đều khẽ thay đổi.
Đến khi chiếc Wrangler chạy gần đến, sau đó dừng lại thì có ba người trên xe bước xuống. “Cha, vị này chính là thầy Phan Huy Vũ của võ quán Phan Hành, đây là con trai của thầy Phan Huy Vũ, tên là Phan Thiên Hành
Một người đàn ông trung niên xuống xe từ bên chỗ ngồi phó lái, ông ta nhìn người đàn ông trung niên và chàng trai cường tráng đi ra từ chỗ ngồi phía sau thì giới thiệu với Trịnh Dịch Thành.
Người đàn ông trung niên ngồi ghế phó lái chính là con trai út của Trịnh Dịch Thành, Trịnh Đức Thành. “Thầy Vũ, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.
Lúc này, Trịnh Dịch Thành lập tức đi tới, đưa tay ra muốn bắt tay với Phan Huy Vũ.
Thế nhưng Phan Huy Vũ cũng không đưa tay đáp lại mà ôm quyền chắp tay nói: “Tôi cũng luôn nghe thấy anh
Thành nhắc đến tên của ông Thành đây, hôm nay rốt cuộc đã có duyên gặp mặt rồi.” Sắc mặt Trịnh Dịch Thành hơi cứng lại.
Trịnh Đức Thành vội vàng giải thích: “Cha, thầy Vũ là người luyện võ, đây là quy củ trong giới võ đạo"
Trịnh Dịch Thành nghe vậy mới thu tay về, sau đó học Phan Huy Vũ ôm quyền rồi chắp tay với ông ta. Trịnh Khanh Kiều ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức không có thiện cảm với Phan Huy Vũ.
Lâm Bình cũng khẽ lắc đầu, mặc dù ở giới võ đạo có quy củ nhưng đó đều là đối với những người trong giới. Cả nhà họ Trịnh đều không phải trong giới võ đạo, Phan Huy Vũ còn cố ý làm như vậy thì chính là muốn gây khó dễ, thể hiện vẻ ta đây mà thôi.
Tuy nhiên, Lâm Bình cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi không thèm để ý đến nữa, dù sao thì chuyện này không liên quan gì đến anh cả.
Thế nhưng động tác của Lâm Bình lại rơi vào trong mắt chàng trai đứng bên cạnh Phan Huy Vũ.
Chàng trai tên Phan Thiên Hành kia lập tức tối sầm mặt xuống: "Không biết anh đây là người phương nào? Tại sao nhìn thấy cha con tôi lại lắc đầu vậy, coi thường chúng tôi sao?”
Lời này của Phan Thiên Hành vừa nói ra thì trong nháy mắt bầu không khí đã có chút lúng túng.
Hành động lắc đầu của Lâm Bình thật ra cũng không có quá nhiều người để ý đến, nhưng Phan Thiên Hành lại lập tức nói ra như vậy thì tức là có ý đồ rồi. “Vị này... vị này chính là bạn học thời phổ thông của cháu gái Trịnh Khanh Kiều của tôi, đi theo Thanh Kiều đến đây chơi đó mà
Trịnh Dịch Thành vội vàng nói, chân mày khẽ nhíu lại. Ông ấy không động tác lắc đầu kia của Lâm Bình đã vô tình đắc tội Phan Thiên Hành hay Phan Thiên Hành đang cố tình gây sự. “Đây là bạn học thời phổ thông của tôi, là người mà tôi mời đến để trợ giúp thôn nhà họ Trịnh”
Trịnh Khanh Kiều nhạy bén, lập tức mở miệng nói. Vốn dĩ cô ấy chỉ cảm thấy Phan Huy Vũ ra vẻ khoác lác nên có chút khó chịu mà thôi, thế nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn mất hết thiện cảm với cha con nhà họ Long này rôi.
Ban đầu Phan Thiên Hành vẫn chưa chú ý đến Trịnh Khanh Kiều cho lắm, lúc này sau khi cô ấy lên tiếng bênh vực Lâm Bình thì anh ta lập tức nhìn sang.
Hôm nay Trịnh Khanh Kiều trở về quê nên không dám ăn mặc quá đà như còn ở thành phố lớn, rất khuôn phép mà mặc một bộ đồ kín đảo, bên trong phối hợp một chiếc áo trắng lông cừu và một chiếc quần đen bình thường bỏ sát người.
Mặc dù không hề hấp dẫn nhưng cũng phô ra dáng người cao gầy xinh đẹp, từng đường cong phập phồng lồi lõm trên cơ thể đều hiện ra, hai đôi chân dài bên dưới cũng rất đẹp mắt. Cập nhật ch*ương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Trong nháy mắt, cô ấy đã hấp dẫn được Phan Thiên Hành.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Trịnh Khanh Kiều, ảnh mắt hơi sáng lên.
Thấy vậy, chân mày Trịnh Khanh Kiều lập tức chau lại.
Thế nhưng, sau khi nghe thấy lời nói của Trịnh Khanh Kiều thì sắc mặt Phan Huy Vũ lập tức lạnh xuống: “Ông Thành, xem ra thôn nhà họ Trịnh các người đã mời cao nhân đến đây rồi, như vậy thì cần gì phải mời tôi chứ?” “Tôi thấy hay là chúng tôi nên trở về thôi.” Vừa dứt lời, Phan Huy Vũ tỏ vẻ muốn xoay người đi về.
Sắc mặt Trịnh Dịch Thành hơi cứng lại, vội vàng nháy mắt với Trịnh Đức Thành. Lúc này, Trịnh Đức Thành mới nói: “Thầy Vũ, cháu gái tôi còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, xin thầy Vũ đừng so đo với con bé. Thầy mới chính là người mà thôn nhà họ Trịnh chúng tôi mời đến để giúp đỡ mà." “Vậy sao?”
Phan Huy Vũ dừng bước, nhưng ý cười trên mặt lại càng sâu hơn. “Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Lúc này, Trịnh Dịch Thành cũng nói: “Chắc hẳn thầy Vũ cũng không so đo với một cô bé mà đúng không? Thôn nhà họ Trịnh chúng tôi còn phải nhờ thầy ra tay giúp đỡ đấy “Như vậy đi, chúng tôi sẽ trả thêm hai tỷ coi như bồi tội với thầy Vũ có được không?” Trịnh Dịch Thành lại tiếp tục bổ sung.
Nghe vậy, hai cha con Phan Huy Vũ và Phan Thiên
Hành đều không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Mặc dù ở thành phố bọn họ mở võ quán nhưng xã hội thời nay, những người đồng ý chịu khổ luyện võ vẫn rất ít. Nếu như thêm hai tỷ thì thật sự tương đương với số tiền lời kiếm được trong nửa năm của bọn họ.
Vừa rồi Phan Huy Vũ giả vờ muốn đi cũng chỉ là ra vẻ vậy thôi. “Nếu như ông Thành đã có lòng như thế, vậy tôi cũng không muốn nói nhiều nữa. Lần này, nhất định tôi sẽ toàn lực giành được chiến thắng cho thân nhà họ Trịnh. Trên mặt Phan Huy Vũ lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sau đó, ông ta đi tới bên lề đường rồi đánh một quyền lên thân cây.
Âm!
Ngay lập tức, thân cây thon dài như đôi chân của Trịnh Khanh Kiều lập tức gãy ngang, tách ra thành hai khúc rồi ngã ầm ầm xuống. “Được."
Cho dù là Trịnh Dịch Thành hay Trịnh Đức Thành, hoặc những người khác của nhà họ Trịnh đều vội vàng lộ vẻ xúc động, lớn tiếng khen ngợi.
Trịnh Dịch Thành là người dày dặn kinh nghiệm, ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ vừa rồi của Phan Huy Vũ. Mặc dù tăng thêm hai tỷ cũng không xem như chuyện gì ghê gớm nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn có chút bất mãn.
Thế nhưng, vào giờ phút này thì tất cả những sự không hài lòng đều hoàn toàn tiêu tán.