Chương 212: Cùng ăn, cùng uống, cùng chơi
Có loại cao thủ như Phan Huy Vũ ở đây thì lần so tài này, thôn nhà họ Trịnh của bọn họ không sợ nữa rồi.
Trịnh Dịch Thành và những người nhà họ Trịnh đều vui vẻ ra mặt.
Thấy vẻ mặt rung động của mọi người, trong lòng Phan Huy Vũ cũng rất hài lòng.
Một quyền này hạ xuống cũng xem như làm an lòng mọi người nhà họ Trịnh.
Thế nhưng, Lâm Bình nhìn thấy trận biểu diễn này của Phan Huy Vũ lại khịt mũi khinh thường.
Vừa rồi Phan Huy Vũ đã dùng một quyền để đánh gãy cây dương trông rất ung dung nhưng làm sao có thể qua được ánh mắt của Lâm Bình chứ. Một quyền kia của Phan Huy Vũ rõ ràng đã dùng hết toàn lực mới làm được.
Phan Huy Vũ này chỉ có một chút võ giả mà thôi, còn thua xa Diệp Thành.
Trịnh Khanh Kiều thấy vậy, mặc dù khẽ nhíu mày một chút nhưng cuối cùng trong lòng cũng không để ý quá nhiều nữa. Bởi vì tại đỉnh núi Quang Vũ, cô ấy đã nhìn thấy trận chiến giữa Lâm Bình và Trần Tấn Long nên đối với việc dùng một quyền đánh ngã thân cây như Phan Huy Vũ thì cũng chả có gì ghê gớm cả. “Thầy Vũ, xin mời!” “Lần này có thầy Vũ ở đây thì chắc chắn thân nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ chiến thắng mà thôi, sang năm sẽ có thể giành được quyền sử dụng ruộng thuốc là cái chắc rồi.”
Lúc này, Trịnh Dịch Thành không hề có bất kỳ khó chịu nào cả, một lòng cung kính nghênh đón cha con Phan Huy Vũ vào thôn.
Còn Lâm Bình, lúc này đám người Trịnh Dịch Thành cũng không để ý đến nữa.
Chỉ có thể bảo Trịnh Khanh Kiều tự mình chiêu đãi người bạn học này. Thấy vậy, Trịnh Khanh Kiều tức giận giậm chân. Cô ấy cảm thấy ông nội không tiếp đón một cao thủ siêu cấp như Lâm Bình mà lại đi nịnh nọt một người thấp kém rất xa như thế
Thật là tức chết mà “Lâm Bình, ông nội tôi không biết đến sự tài giỏi của cậu cho nên mới..."
Trịnh Khanh Kiều sợ Lâm Bình để ý, bèn vội vàng giải thích. "Không sao đâu.
Lâm Bình cười một tiếng. “Nếu như theo lời cậu nói thì trước kia cũng đã có những người trong thôn mời thầy luyện võ đến để tham gia thi đấu, vậy bây giờ nếu như thầy Vũ có thể giúp được mọi người thắng trận thì cũng không sao cả “Chỉ cần kết quả tốt là được rồi."
Đối với chuyện thân nhà họ Trịnh mời Phan Huy Vũ đến để trợ giúp, Lâm Bình hoàn toàn không thèm để ý.
Ngược lại anh còn cảm thấy thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện, tránh cho Diệp Thành lại làm hại đến những người bình thường. "Cậu không ngại thì tốt rồi.” Trịnh Khanh Kiều thở phào nhẹ nhõm. “Đương nhiên nếu như cậu thấy không vui thì những ngày này, tôi sẽ đi ăn đi uống đi chơi để bồi tội với cậu Trịnh Khanh Kiều lại cười lên. “Suýt chút cậu hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng cậu nói đi ăn đi uống đi ngủ nữa đấy.
Lâm Bình hít một hơi.
Dù sao thì với tính tình của Trịnh Khanh Kiều, cô ấy thật sự có thể nói ra những lời như vậy. “Hừ, cậu nghĩ hay thật nhỉ.” Trịnh Khanh Kiều kiêu ngạo liếc mắt nhìn Lâm Bình.
Nếu như Lâm Bình còn độc thân thì cô ấy có thể trêu ghẹo anh như vậy, nhưng bây giờ anh cũng đã có con gái luôn rồi, những lời đùa giỡn kiểu đó sẽ không thích hợp.
Nếu không thì bản thân cô ấy lại trở thành kẻ thứ ba, dòm ngó chồng người khác rồi. “Đúng rồi, cậu nói mảnh ruộng thuốc kia là ở đâu vậy?
Lâm Bình hỏi.
Đây mới chính là mục đích anh đến thôn nhà họ Trịnh. “Cách thân chúng tôi khoảng năm sáu cây số đấy.
Trịnh Khanh Kiều nói.
Dù sao thì mảnh ruộng thuốc kia cũng nằm ngay giữa năm thôn, không nằm gọn trong thôn nhà họ Trịnh của cô “Hơn nữa, bây giờ mới là tháng mười hai thôi, còn chưa qua hết năm nay nên bây giờ mảnh ruộng thuốc kia vẫn còn đang trong tay thôn nhà họ Nhạc. Bọn họ sẽ không cho chúng ta qua đó đâu, chỉ có thể chờ đến khi thi đấu kết thúc, ai lấy được quyền sử dụng ruộng thuốc thì mới có tư cách đi thôi.”
Trịnh Khanh Kiều giải thích một lần nữa.
Nghe vậy, Lâm Bình hơi im lặng.
Xem ra, vậy thì thôn nhà họ Trịnh nhất định phải chiến thắng, giành được quyền sử dụng ruộng thuốc sang năm thì anh mới có thể quang minh chính đại đến ruộng thuốc thăm dò một phen.
Mặc dù anh cũng có thể lên tiếng chào hỏi với chính phủ ở đây, sau đó quang minh chính đại đi thăm dò ruộng thuốc. Nhưng suy nghĩ lại thì Lâm Bình vẫn không làm như thế. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại Tamlinh247.vn
Dù sao trong khoảng thời gian diễn ra thi đấu, cho dù Phan Huy Vũ gặp phải đối thủ, thua trong tay năm thôn kia thì cũng không sao cả. Có Diệp Thành ở đây, bất kể như thế nào thì thôn nhà họ Trịnh cũng không thể thua được.
Sắc trời còn chưa tối lắm, thời gian ăn cơm tối vẫn chưa đến. Trịnh Khanh Kiều không muốn về nhà để nhìn mặt hai cha con Phan Huy Vũ, vì vậy cô ấy không đưa Lâm Bình trở về quá sớm. Ngược lại, cô ấy đưa anh đi dạo một vòng quanh thân nhà họ Trịnh.
Mặc dù thôn nhà họ Trịnh được xây dựng giống như một thị trấn nhỏ nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên nét đặc sắc của địa phương, đi một vòng tham quan cũng khá thú vi.
Lâm Bình thấy Trịnh Khanh Kiều vô cùng hứng thú ngẩng cao đầu để giới thiệu với anh về quê hương của mình thì cũng không đành lòng ngắt lời cô ấy. Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì gấp cả, anh cứ để mặc Trịnh Khanh Kiều đi dạo một vòng ở thôn nhà họ Trịnh vậy. Sau đó, Lâm Bình lại bảo Trịnh Khanh Kiều đưa anh đến ruộng thuốc bên kia xem thử.
Mặc dù ruộng thuốc có người của thôn nhà họ Nhạc canh giữ, Lâm Bình và Trịnh Khanh Kiều không thể đến gần ruộng thuốc nhưng anh cũng có thể ở phía xa cảm thụ một chút. “Quả nhiên, sau khi đến đây thì cho dù cách cả trăm mét cũng có thể cảm nhận được một luồng khí vô cùng thoải mái. Toàn bộ lỗ chân lông đều có cảm giác như được ngâm trong suối nước nóng vậy
Trong lòng Lâm Bình thầm nói. Cho dù ở đây không có nước thần sinh mệnh thì cũng nhất định sẽ có thứ khác, nếu không sẽ không thể nào hình thành nên hoàn cảnh thế này.
Nếu như những người tu luyện võ đạo hoặc là tu luyện huyền môn thuật pháp mà đến đây tu luyện thì chắc chắn có công hiệu gấp đôi.
Quả thật là một nơi thần thánh mà. “Thanh Sơn, nếu như ở đây bị người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ dẫn đến một trận tranh chấp đấy. Chúng ta có cần khống chế ở đây trước không?"
Diệp Thành cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, vì thế bèn nhìn về phía Lâm Bình dò hỏi,