“Xin lỗi, anh ta cũng xứng?”
Không để Lâm Bình nói, Trịnh Khanh Kiều vội đứng lên, lạnh lùng nhìn Trịnh Nguyên Đán, sau đó nhìn Phan Thiên Hành. “Khanh Kiều, em..
Trịnh Nguyên Đán không thể ngờ rằng anh ta đang bảo vệ quyền lợi cho nhà họ Trịnh, thế mà Trịnh Khanh
Kiều lại là người đầu tiên phá hoại. “Bỏ đi, nói chuyện với các người không rõ ràng gì cả, tôi sẽ nói chuyện với ông nội.
Trịnh Khanh Kiều hừ lạnh một tiếng.
Sau đó cô ấy quay sang nhìn Lâm Bình, nói lời xin lỗi: “Lâm Bình, nếu hôm nay bàn ăn này là để chiêu đãi Phan Thiên Hành, chúng ta không thể ăn, tôi mời cậu đi ăn ngoài, được không?”
Ánh mắt cô ấy có chút cầu xin, hy vọng rằng Lâm Bình sẽ không tức giận.
Lâm Bình cười nhẹ một tiếng, lập tức đứng dậy: “Đi thôi”
Đây là lời xin lỗi?
Trịnh Khanh Kiều đã nói đúng.
Phan Thiên Hành, anh ta cũng xứng sao?
Cha của Phan Thiên Hành là Phan Huy Vũ, ông ta là một võ sư có chút nội lực, nếu muốn bắt chuyện, ông ta cũng phải xem Lâm Bình có hứng thú hay không, chứ đừng nói đến tên Phan Thiên Hành không có chút nội lực này.
Ngay lập tức, ánh mắt của Phan Thiên Hành tràn ngập sự tức giận, trong khi đó ánh mắt của Trịnh Nguyên Đán lại lộ rõ sự lo lắng vì anh ta cho rằng sự thiếu hiểu biết của Trịnh Khanh Kiều đã gây rắc rối. Ánh mắt của Trịnh Hiểu Vân lại hả hê cho rằng Trịnh Khanh Kiều ắt hẳn sẽ gặp xui xẻo. Trong đám người nhà họ Trịnh cũng có ánh mắt ngạc nhiên của cậu thanh niên trẻ tuổi.
Trịnh Khanh Kiều liền cùng Lâm Bình và Diệp Thành rời đi. “Lâm Bình, anh trai tôi...
Ngay khi vừa rời khỏi nhà của mình, Trịnh Khanh Kiều lập tức giải thích với Lâm Bình.
Dù sao Trịnh Nguyên Đán cũng không biết rõ về khả năng của Lâm Bình, anh ta chỉ muốn làm điều gì đó cho nhà họ Trịnh, nhưng thể diện của Phan Thiên Hành cũng cần phải cân nhắc.
Nhưng khi Trịnh Khanh Kiều vừa nói, cô ấy đã bị Lâm Bình cắt ngang lời. “Cậu không phải lại muốn xin lỗi và giải thích nữa chứ?"
Lâm Bình cười mỉm. "Làm sao cậu biết được?"
Trịnh Khanh Kiều trưng ra vẻ mặt xấu hổ. “Tôi phải đếm xem hôm nay cậu đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi nhỉ.” Nói xong, Lâm Bình lại cười, anh bắt đầu đưa ngón tay lên như thể đang đếm cho Trịnh Khanh Kiều thấy. “Vầy, cậu..” Trịnh Khanh Kiều kéo tay Lâm Bình xuống: “Bỏ đi bỏ đi, tôi không nói nữa, thật là mệt mỏi, tôi không nhìn ra người tốt, tôi chỉ là sợ trong lòng cậu cảm thấy khó chịu thôi. Nhìn cậu như thế này thì nên mặc kệ đi cho vui vě."
Dứt lời, Trịnh Khanh Kiều nắm lấy cổ tay trắng nõn của Lâm Bình. “Như thế này mới đúng là cậu, Trịnh Khanh Kiều, đừng khiến tôi cảm thấy xa lạ chứ
Lâm Bình lại mỉm cười.
Điều khiến cho Trịnh Khanh Kiều nổi bật nhất chính là tính cách vô tư của cô ấy. Chính vì điều này mà sau khi chứng kiến trận đấu trên núi Ngũ Hành, rất nhiều người có địa vị ở Tây Ninh đều xu nịnh anh, nhưng Trịnh Khanh Kiều lại không thể làm như vậy. Cô ấy và Lâm Bình vẫn hòa đồng vui vẻ làm bạn bè giống như trước đây.
Thứ tình cảm này sẽ không trở thành hình thức như Trần Tĩnh hay sự nịnh bợ mà Viên Phong đã làm với Lâm Thanh Sơn.
Tính cách của Trịnh Khanh Kiều và điều kiện gia đình tốt đã khiến cô ấy trở thành người không tự ti, cũng không kiêu ngạo, đó là những gì Lâm Bình thích.
Ở Trịnh Khanh Kiều có sự hòa đồng, tình cảm bạn bè cùng học, đây cũng là điểm hiểm thấy trong các mối quan hệ hiện tại mà Lâm Bình có, vì vậy anh rất trân trọng.
Dĩ nhiên, anh không muốn Trịnh Khanh Kiều trở nên thận trọng trước mặt mình. "E hèm, tôi vẫn luôn như vậy mà”
Cuối cùng, Trịnh Khanh Kiều vẫn siết chặt lòng bàn tay mảnh mai thành nằm đấm nhỏ, đấm nhẹ vào mặt Lâm Bình, kiêu ngạo nói. “Đúng rồi, cậu thật sự giận anh trai tôi và Phan Thiên
Hành sao? Nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không tức giận đấu”
Trịnh Khanh Kiều nói. “Cậu nghĩ voi cũng đi so với như kiến à?”
Lâm Bình trả lời lấy lệ. “So sánh bản thân với một con voi, cậu không thấy xấu hổ à?” Trịnh Khanh Kiều tỏ thái độ ghê tởm, quăng ánh mắt xem thường về phía Lâm Bình.
Sau đó, cô ấy đưa Lâm Bình và Diệp Thành đến một khách sạn tại thôn Trịnh Vân. Cập nhật n*hanh nhất trên Tamlinh247.vn
Thôn Trịnh Vân tuy là một ngôi làng nhưng lại được xây dựng rất hiện đại, có thể so sánh với một thị trấn nhỏ. Nguyên do bởi người dân ở đây trồng dược liệu, hàng năm đều có người đến thu mua dược liệu nên mới có khách sạn này.
Tuy quy mô không lớn, nhưng được trang bị rất đầy đủ. Mọi thứ đều có sẵn, phục vụ ăn ở từ a tới z.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối tại khách sạn thân Trịnh Vân, Lâm Bình và Diệp Thành không quay lại nhà của Trịnh Khanh Kiều nữa, bọn họ chính thức ở lại khách sạn thôn Trịnh Vân.
Trịnh Khanh Kiều không bị ép buộc, nhưng đây thật sự là một yêu cầu khó khăn, bởi cô ấy đã phải trả tiền cho cả các dịch vụ mà Lâm Bình và Diệp Thành sử dụng.
Lâm Bình chỉ mỉm cười, anh không từ chối sự tiếp đón này.
Sau khi chia tay với Lâm Bình, Trịnh Khanh Kiều về nhà, cô ấy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghịch điện thoại di động. Không tốn nhiều thời gian, Trịnh Dịch Thành đã bước vào phòng khách. “Khanh Kiều, anh cả của cháu đã nói rằng cháu xúc phạm Phan Thiên Hành ở bàn ăn tối hôm nay, có đúng không?”
Trịnh Dịch Thành nhìn Trịnh Khanh Kiều đang ngồi trên ghế sofa, tỏ thái độ nghiêm nghị hỏi cô ấy. “Đúng như vậy ạ
Trịnh Khanh Kiều không phản đối, thẳng thắn thừa nhận.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Trịnh Nguyên Đán đã nói với ông nội về chuyện buổi tối hôm nay, nếu anh ta không nói thì cô ấy sẽ thấy rất ngạc nhiên. "Ý cháu là gì?”
Gương mặt của Trịnh Dịch Thành trở nên cáu kỉnh trước thái độ của Trịnh Khanh Kiều. “Có nghĩa là cháu đã nói mấy lời không hay họ, nhưng chính Phan Thiên Hành là người hỏi, ai bảo anh ta khiêu khích Lâm Bình chứ? Hơn nữa, tên Phan Thiên Hành này còn có ý xấu với cháu. Anh ta tưởng mình đã che đậy rất tốt, nhưng cháu là Trịnh Khanh Kiều, cháu có kim nhãn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được anh ta có ý đồ xấu với cháu rồi.”
Trịnh Khanh Kiều cất điện thoại di động đi, cô rời ghế sofa bước nhanh đến bên Trịnh Dịch Thành, đỡ ông ấy ngồi xuống.