Chương 217: Sự kiêu ngạo của Phan Thiên Hành
Lần thi đấu lôi đài này dựa theo lệ cũ, cũng là lựa chọn sử dụng một chỗ trống trải trong năm thôn. Được tổ chức dưới hình thức một bữa tiệc lửa trại. Nhưng thời gian là vào buổi chiều.
Vì đây là cuộc tranh giành mảnh ruộng dược liệu, có ảnh hưởng đến quyền lợi của từng hộ gia đình của thôn trong năm sau nên hầu hết người dân trong năm thôn đều kéo đến.
Khi Lâm Bình và Trịnh Khanh Kiều đến cuộc thi thì đã thấy có gần một nghìn người tập trung ở đó.
Tuy nhiên, có một sự phân biệt rõ ràng. Người dân từ năm ngôi làng chiếm năm vị trí khác nhau.
Tạo thành một vòng tròn.
Ở giữa, một đống lửa được đốt lên, bốc cháy dữ dội, bên trong có một cái lôi đài rộng khoảng mười mét được canh giữ
Tiếng người nói xôn xao huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Ở phía đông của võ đài, người ta dành một khu đất nhỏ để xây một cái đài cao.
Năm vị trí được thiết lập trên cái đài cao đó.
Lâm Bình và Trịnh Khanh Kiều đến đúng lúc năm thôn trưởng của năm thôn đang ở trên đài.
Ngồi ở giữa, phía trên ghế chính, là Nhạc Bá Thanh, trưởng thôn của thôn Nhạc Lâm, người có quyền sử dụng ruộng dược liệu năm nay. "Ông Dịch Thành, các ông đã không lấy được quyền sử dụng ruộng dược liệu ba năm rồi, không biết năm nay ông đã chuẩn bị như thế nào?"
Nhạc Bá Thanh, người đang ngồi phía trên ghế chính, nhìn Trịnh Dịch Thành cười ha ha nói.
Nghe vậy, Trịnh Dịch Thành hừ lạnh một tiếng: "Chờ một lát sẽ biết." Thôn trưởng Trần Kiều Vỹ của thôn Trần Định cũng bật cười thành tiếng, chế nhạo nói: "Nhạc Bá Thanh, bây giờ ông cười lão Dịch Thành thì cẩn thận năm nay thuyền mình lật trong mương đấy, đến lúc đó xem ông còn kiêu ngạo như thế nào." "Vậy thì chúng ta hãy chờ xem, năm ngoái tôi đã có thể đánh bại ông thì năm nay thôn chúng tôi vẫn sẽ không cho thôn Trần Định các người có cơ hội đầu." Nhạc Bá Thanh hừ lạnh nói. "Bá Thanh, đừng nói quá nhiều, nếu không có khi lát nữa sẽ tự tát vào mặt mình đấy" Hà Đức Trọng thôn trưởng thôn Hà Hạ cũng cười nói. "Đừng nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu đi, nói chuyện cũng vô dụng, chúng ta hãy so tài xem thật giả ra sao."
Hồ Phúc Ngân thôn trưởng thôn Hồ Khởi, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, khỏe miệng cũng có một tia giễu cot.
Nhưng từ con mắt của năm trưởng thôn, có thể thấy rằng lần này mỗi nhà đều đã chuẩn bị đầy đủ, nghĩ rằng chiến thắng của mình trong cuộc thi này hẳn là không có gì phải ngạc nhiên. "Ông Phúc Ngân nói không sai, tốt nhất là so tài xem thật giả đi."
Nhạc Bá Thanh ngồi ở ghế chính vuốt râu cười nói.
Cũng giống như bài phát biểu của thầy hiệu trưởng tại lễ khai giảng của các trường trung học, đại học lớn, trên bục cao cũng có một nơi tương tự như bục phát biểu, được trang bị micro.
Là người chiến thắng giành được quyền sử dụng ruộng dược liệu năm nay, Nhạc Bá Thanh đứng lên, đi tới trước micro, lớn tiếng nói: "Mọi người yên lặng"
Tiếng người huyên náo lập tức trở nên im bặt. "Năm nay, lại đến lượt thi đấu võ đài để xác định quyền sử dụng ruộng dược liệu trong năm của năm ngôi làng chúng ta, diễn ra mỗi năm một lần" "Mọi người đều đã biết luật chơi. Mỗi làng có cơ hội cử ba người lên sân khấu dự thi. Tôi sẽ không nói nhiều về những người còn lại. Bây giờ tôi tuyên bố, cuộc thi năm nay chính thức bắt đầu. Nhạc Bá Thanh vừa dứt lời, hiện trường lại trở nên náo nhiệt ngay lập tức.
Sau đó, giữa ánh sáng được nhiều người mong đợi, theo hướng của Nhạc Bá Thanh, một người đàn ông mạnh mẽ với chiều cao một mét tám, cánh tay rắn chắc và cơ ngực cao, bước lên sàn đấu
Đây cũng là lệ cũ.
Bên nắm quyền sử dụng ruộng dược liệu sẽ là người đầu tiên cử người lên sân khấu. “Thôn Nhạc Lâm vừa bắt đầu đã cử Viện Gia Lâm lên
Nhiều người ở các thôn khác đều hít sâu một hơi. rồi.
Viên Gia Lâm chính là võ sĩ ngầm được thôn Nhạc Lâm mời từ bên ngoài vào trong trận đấu năm ngoái, cuối cùng đã giúp thôn Nhạc Lâm giành chiến thắng trong trận đấu. "Không ngờ là vừa bắt đầu thôn Nhạc Lâm đã phải đòn sát thủ của mình ra, đây là muốn trực tiếp hạ gục tất cả mọi người, hay là thôn Nhạc Lâm đã thuê những người mạnh hơn ở vòng chung kết năm nay?"
Không ít người nghị luận ầm ĩ.
Nhưng càng nhiều người nói lệch hướng về người phía sau hơn.
Xét cho cùng, vì năm ngoái thôn Nhạc Lâm đã mời được Viên Gia Lâm và thắng trận, nên các thôn khác sẽ phải dè chừng năm nay, và họ nhất định sẽ tìm cách mời những người có thực lực hơn Viên Gia Lâm để có thể giành chiến thắng trong cuộc thi. "Người trong thôn chúng tôi đã lên rồi, các người đưa ai lên trước?"
Nhìn thấy Viên Gia Lâm ở trên sân khấu, Nhạc Bá Thanh mỉm cười nhìn Trịnh Dịch Thành và bốn người khác. "Thôn Nhạc Lâm các người đúng là chơi lớn mà, vừa mới bắt đầu đã cho Viện Gia Lâm lên rồi, có vẻ như năm nay còn có nhiều người mạnh mẽ hơn trong vòng chung kết nhỉ" "Dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối đầu, vậy thì để thôn Trịnh Vân chúng tôi lên thử trước đi."
Lúc này Trịnh Dịch Thành trầm giọng nói.
Chuyện này cũng đã được Phan Huy Vũ bàn bạc trước với ông, ở thôn Trịnh Vân, con trai ông là Phan Thiên Hành sẽ lên đài thử sức trước, nếu thực lực của các đối phương không mạnh thì có lẽ ông có thể quét sạch bốn thôn còn lại cùng với con trai Phan Thiên Hành của mình. Cập nhậ*t chương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Ngay cả khi Phan Thiên Hành bị đánh bại thì ông ta lên cũng vẫn chưa muộn.
Trịnh Dịch Thành vừa dứt lời.
Lúc này Phan Thiên Hành đang ngồi ở vị trí hàng đầu của thôn Trịnh Vân lập tức đứng dậy, nở một nụ cười tự tin trên miệng rồi bắt đầu bước vào võ đài. "Ông Dịch Thành năm nay rất tươi, xem ra đã chuẩn bị đầy đủ rồi."
Trưởng thôn của các làng khác lập tức cười nói.
Nhưng tận sâu trong đáy mắt vẫn tràn đầy niềm tin vào chính thân của mình. "Tôi đây..
Nhìn thấy Phan Thiên Hành bước lên sân khấu, người đàn ông cơ bắp cao một mét tám ôm tay nói lớn.
Chỉ là vừa mới nói đã lập tức bị Phan Thiên Hành cắt ngang. "Được rồi, anh không cần giới thiệu. Tôi không có hứng thú muốn biết tên một người bại trận"
Phan Thiên Hành xua tay.
Những lời này vừa nói ra đã tạo nên một sự náo động.
Phải biết rằng Phan Thiên Hành chỉ cao một mét bảy, mặc dù sở hữu cơ bắp cuồn cuộn trên người nhưng không hề có lợi thế về vóc dáng.
Nhưng lại kiêu ngạo như thế. “Ông Dịch Thành, đây không phải là người trong thôn của ông, ông lấy đâu ra người kiêu ngạo như vậy thế? Không sợ lát nữa sẽ bị đánh kêu cha gọi mẹ sao?" Nhạc Bá Thanh nhìn về phía Trịnh Dịch Thành, cười lạnh nói.
Trịnh Dịch Thành không ngờ Phan Thiên Hành lại kiêu ngạo như vậy, nhưng ông vẫn tin tưởng vào sức mạnh của anh ta, chưa kể Phan Thiên Hành có thua cũng không phải là vấn đề lớn. Chỗ dựa của thôn Trịnh Vân bọn họ là sư phó Phan Huy Vũ chứ không phải là Phan Thiên Hành. "Chỉ nhìn thể lực cũng không thể nói là không biết đánh"
Trịnh Dịch Thành bình chân như vại nói. Nói cho cùng, tuy rằng sư phó Phan Huy Vũ nhìn có sức sống, nhưng xét về thể chất vẫn không thể bằng Viên
Gia Lâm.
Nghe Phan Huy Vũ nói mình là cái gì mà cao thủ nội kình, thử nghĩ xem, nếu Phan Huy Vũ đấu với Viên Gia Lâm thì có lẽ Viên Gia Lâm sẽ bị đánh bại chỉ bằng một nằm đấm. "He he, đợi lát nữa hy vọng ông vẫn còn có thể nói mấy câu như vậy."
Nhạc Bá Thanh cười một tiếng, cũng không tán thành.
Mà ở trên đấu trường, dưới thái độ kiêu ngạo của Phan Thiên Hành, khuôn mặt Viên Gia Lâm lập tức trở nên vô cùng khó coi. "Nhóc con, hi vọng thân thủ của mày cũng có thể như miệng lưỡi của mày, nếu không hôm nay tao sẽ đánh mày đến mức mày phải quỳ xuống gọi ông nội"
Dứt lời, bỗng nhiên Viên Gia Lâm xông người lên.
Một năm đấm móc bên phải hướng tới phía đầu của
Phan Thiên Hành.