Chương 219: Sẽ thua!
Ngay tức khắc, sắc mặt đám người Trịnh Hiểu Vân đang vỗ tay tán thưởng Phan Thiên Hành đồng thời khinh bỉ Lâm Bình cứng đờ.
Nhưng không dừng lại ở đó.
Sau khi Phan Thiên Hành bị một quyền của Viên Gia Lâm đánh bay, Phan Thiên Hành chỉ cảm thấy đầu óc anh ta choáng váng, vang lên từng tiếng ù ù.
Chóng mặt không thôi!
Nhưng còn không chờ Phan Thiên Hành kịp phản ứng, bò dậy được. Viên Gia Lâm đã bước vài bước về phía Phan Thiên Hành, đến bên cạnh anh ta.
Sau đó đấm thêm một đấm vào quyền vào đầu Phan Thiên Hành. "A..."
Cho đến lúc này, Phan Thiên Hành mới kêu lên thảm thiết.
Máu mũi chảy ra.
Mũi anh ta đã bị nắm đấm của Viện Gia Lâm đánh nát. Cả người Phan Thiên Hành lập tức ngã dài ra sàn đấu. Kêu lên thảm thiết liên hồi,
Làm gì còn chút đẹp trai, chút ngầu nào ban nãy nữa.
Mà bởi vì trước đó Phan Thiên Hành làm nhục Viên Gia Lâm nên Viên Gia Lâm hoàn toàn không nương tay với anh ta, ra tay hết sức tàn nhẫn. "Tôi... Tôi nhận thua...
Phan Thiên Hành vội vã thảm thiết gào lên.
Phan Thiên Hành trên sàn đấu vô cùng thê thảm. Mà đám người Trịnh Hiểu Vân dưới sàn đấu thì trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà Phan Thiên Hành lại thua?
Rõ ràng là anh ta đang đè ép Viên Gia Lâm mà, sao chỉ trong nháy mắt đã bị Viên Gia Lâm đánh đến mức này? Ngay tức khắc, sắc mặt Trịnh Hiểu Vân đen sì xuống. "Khanh Kiều, đều tại bạn học của em, đúng là miệng quạ đen"
Lúc này Trịnh Hiểu Vân bèn lạnh lùng nói với Trịnh
Khanh Kiều. Lâm Bình chỉ nói duy nhất một câu, mọi nguyên nhân khiến Phan Thiên Hành thất bại đã đổ lên đầu Lâm Bình. "Trịnh Hiểu Vân, cô đừng có được đẳng chân lân đằng đầu... Rõ ràng là tại Phan Thiên Hành không đủ năng lực, Lâm Bình chỉ là người nhìn ra mà thôi." "Nếu cô dám nói năng không lịch sự với cậu ấy, cô đừng trách tôi không khách sáo"
Lúc này, Trịnh Khanh Kiều cũng lạnh lùng nhìn Trịnh Hiểu Vân nói. không thèm gọi chị mà gọi thẳng tên luôn
Có thể thấy được Trịnh Khanh Kiều thật sự rất tức giận. "Bỏ đi, Khanh Kiều, đừng nóng giận." "Cậu quên là tôi đã nói gì với cậu rồi sao?"
Lâm Bình khẽ cười, nói.
Nghe vậy, ngay tức khắc Trịnh Khanh Kiều phì cười Đương nhiên là cô ấy biết Lâm Bình đang nói đến cái một tiếng. gì.
Chính là câu nói đó, voi thì sao có thể so đo với kiến Chẳng qua, nghe thấy anh nói vậy, Trịnh Khanh Kiều hôi? cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Bình không tức giận, không thù ghét nhà họ Trịnh các cô là được. Nhưng trên sàn đấu, tuy Phan Thiên Hành đã chịu thua nhưng Viên Gia Lâm lại không định bỏ qua cho anh ta như vậy. "Tao đã nói tao sẽ đánh mày đến mức mày phải gọi tao là ông nội" "Để tạo khiến mày nhớ cho kỹ lần này."
Nói xong, Viên Gia Lâm lại đánh thêm một quyền lên mặt Phan Thiên Hành, làm răng Phan Thiên Hành rụng mất hai cái. "Đủ rồi."
Vào lúc này, rốt cuộc Phan Huy Vũ vẫn luôn ngồi dưới sàn đấu không nhìn tiếp được nữa, quát to một tiếng chói tai.
Sau đó, ông ta bước ra mấy bước, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã chạy đến sát dưới sàn đấu, Phan Huy Vũ vận dụng sức lực cả người, nhảy lên cao hai mét, bước chân lên sàn đấu.
Thấy một màn thế này, không ít người đang nhìn đều cảm thấy mặt mình co rụt lại.
Nhảy cao hơn hai mét, đạp lên sàn đấu.
Trước nay chưa có ai làm được điều này.
Ngay cả Viên Gia Lâm cũng không làm được, anh ta chỉ bước lên sàn đấu theo bậc thang như bình thường mà thôi. "Cha."
Phan Thiên Hành phun ra hai cái răng bị rụng, mắt mờ mờ không rõ nhìn về phía Phan Huy Vũ, thê thảm kêu lên. Gần như đã khóc ra thành tiếng.
Tuy rằng anh ta luyện võ từ nhỏ, vì luyện võ mà đã chịu không ít quả đẳng.
Vì lúc còn nhỏ, anh ta luyện võ nên đánh nhau rất giỏi, luôn làm đại ca trong đám bạn cùng lứa. Có một lần, Phan
Thiên Hành còn dẫn theo một đám người đi đánh người ta.
Anh ta đã bao giờ bị người khác đánh đầu cơ chứ? "Anh bạn, lời nói của con trai tôi lúc nãy hơi kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ nó đã chịu thua, nếu bây giờ cậu tiếp tục ra tay thì có vẻ không phù hợp lắm đúng không?"
Sắc mặt Phan Huy Vũ âm trầm nói. "Đánh được thằng nhỏ, thằng già lại đến, cũng được lắm"
Viên Gia Lâm hừ lạnh.
Tuy rằng Viên Gia Lâm nhìn thấy phương thức Phan Huy Vũ lên sàn đấu cũng rất khiếp sợ nhưng theo kinh nghiệm của anh ta, cho dù anh ta chưa thăm dò được gì qua chiêu thức, Viên Gia Lâm cũng có thể đoán ra được rằng mình không phải đối thủ của Phan Huy Vũ.
Nhưng mà.
Có điều, luận thắng thua trên sàn đấu, có phải là bị đá khỏi sàn đấu mới tính là thua không, nếu anh ta đã chịu thua thì ra khỏi sàn đấu ngay đi." Dứt lời, Viên Gia Lâm đá một cước, đạp Phan Thiên Hành ra khỏi sàn đấu.
Lập tức, Phan Thiên Hành lại hét thảm thiết lần nữa.
Người trượt nhanh trên sàn đấu rồi bay thẳng ra ngoài, rơi xuống dưới chân sàn đấu.
Vô cùng thê thảm. "Mày đang tự tìm đường chết đấy."
Sắc mặt Phan Huy Vũ âm trầm tới cực điểm.
Ông ta muốn ra tay, nhất định phải đánh Viên Gia Lâm thành người tàn phế.
Nhưng ngay sau khi đá bay Phan Thiên Hành ra khỏi sàn đấu, Viên Gia Lâm lập tức đi về một phương hướng khác, nhảy khỏi sàn đấu.
Anh ta nói to: "Tôi chịu thua!"
Ngay sau đó, mọi người hít một hơi khí lạnh. Còn chưa đánh nhau chiều nào Viên Gia Lâm đã chịu thua rồi sao?
Là do nhìn thấy phương thức lên sàn đấu của Phan
Huy Vũ vừa rồi nên sợ hãi?
Mọi người nhao nhao, tò mò nhìn về phía Phan Huy Vũ.
Có phải là Phan Huy Vũ đang lúc giận dữ sẽ đuổi theo Viên Gia Lâm, ra tay với Viên Gia Lâm không đây? Cập nhật nhanh nhất trên* Tamlinh247.vn
Nhưng mà vào lúc này, giọng nói của Nhạc Bá Thanh đang đứng trên đài cao vang lên: "Theo quy tắc, sau khi chịu thua thì không được đánh nhau nữa, nếu ông không tuân thủ quy tắc, thôn Trịnh Vân không được tham gia cuộc thi đấu võ năm nay nữa, phải bị hủy bỏ tư cách tham gia."
Nghe vậy, Phan Huy Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía Trịnh Dịch Thành.
Trịnh Dịch Thành thở dài, gật đầu. Đây là quy tắc các bên đã cùng đồng ý khi tham gia cuộc thi.
Trong khi đấu võ không được đánh đến cùng, nếu không không chỉ có tuyển thủ tham gia phải chịu hậu quả mà bên vi phạm quy tắc cũng bị hủy bỏ tư cách tranh lấy ruộng thuốc.
Đây là quy tắc chung được công nhận và tuân thủ giữa các thôn bao năm nay.
Cùng với đó, sau khi một bên chịu thua xuống sàn đấu, bên kia không được phép đuổi theo, quy tắc này cũng là để phòng ngừa hai bên đánh nhau nảy sinh mâu thuẫn không thể giải quyết được, đánh chết người trong lúc đang bị cảm xúc tức giận chi phối.
Sắc mặt Phan Huy Vũ trầm xuống, hung hăng nhìn Viên Gia Lâm, vẻ mặt như ăn phải giày thối.
Nhưng cuối cùng Phan Huy Vũ vẫn không đuổi theo đối phương.
Nếu không sẽ là không tuân thủ quy tắc, làm hại thôn Trịnh Vân bị hủy bỏ tư cách, không nói đến chuyện làm ăn hàng năm, năm nay thôn Trịnh Vân có cho ông ta khoản chi phí gần bốn tỷ mà ông ta xin thôn Trịnh Vân hay không, ông ta cũng không chắc lắm.
Mà đã lên sàn đấu thì không thể xuống dưới.
Phan Huy Vũ chỉ có thể bất lực nhìn Phan Thiên Hành bị khiêng đi đến chỗ bác sĩ thôn xử lý vết thương.
Cũng may vết thương nặng nhất là mũi bị đánh sụp xuống, không có vết thương trí mệnh nào.
Nếu không, cho dù là thôn Trịnh Vân không muốn cho ông ta khoản chi phí gần bốn tỷ ông ta cũng muốn đánh Viên Gia Lâm thành người tàn phế. "Người kế tiếp là ai?"
Phan Huy Vũ trầm giọng quát lên.
Ai mà là người kế tiếp lên sàn đấu thì không may rồi.
Ông ta phải xả giận.
Mà lúc Phan Huy Vũ vừa nói xong lời này, phía thôn Hồ Phong có một người trông cơ bắp, khỏe mạnh đứng dậy.
Ông ta cũng không giảm chân tại chỗ, bay vọt lên sàn đấu giống Phan Huy Vũ.
Mà là bước lên sàn đấu từ cầu thang như Viên Gia Lâm và Phan Thiên Hành.
Trên mặt ông ta là nụ cười nhè nhẹ.
Nhìn thấy tên cao to của thôn Hồ Phong đứng ra, Lâm Bình hơi bất ngờ.
Thế mà lại là ông ta?
Anh đã từng thấy người này một lần.
Đó là quyền vương trong cuộc so tài của xã hội đen
Ngô Vân Thái. "Lâm Bình, cậu thấy thầy Phan Huy Vũ có thắng được không?"
Lúc này đây, Trịnh Khanh Kiều lại hỏi tiếp. "Sẽ thua!"
Nhưng Lâm Bình lại nói ra một đáp án giống như vừa nãy,